Chương 1752: Cùng nhau trải qua hai mươi mấy mùa xuân
Ông cụ Chiến cũng không có ý định buông tha cho cô, dù sao Chiến Hàn Quân cũng bày ra dáng vẻ vô cùng hứng thú, ông cụ Chiến vì muốn cháu trai vui vẻ mà ước gì có thể kể hết những chuyện ngu xuẩn mà Nghiêm Linh Trang đã làm để theo đuổi Chiến Hàn Quân ra.
“Ông nội nói chuyện nào vậy?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Nghiêm Linh Trang lập tức che miệng anh lại: “Không được hỏi”
Chiến Hàn Quân không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Ông cụ nói: “Linh Trang, cháu cũng đã hứa với ông rồi, cháu nói cháu sẽ sinh cho Hàn Quân một đội bóng đúng không? Nói chúng sẽ cùng Hàn Quân đá bóng?”
Tất nhiên Nghiêm Linh Trang nhớ rõ.
Khi đó cũng không biết người nào nói cô gầy quá, sợ là không thể sinh con được. Cô vô cùng tức giận nên mớ chạy đến chỗ ông nội hứa hẹn: ai nói gầy là không sinh con được chứ. Cháu sẽ sinh cho anh Hàn Quân một đội bóng, để bọn chúng cùng anh ấy đá banh, chơi bóng rổ… nếu cháu làm không được sẽ khiến anh Hàn Quân cả đời này cũng không lấy được vợ.
Sau đó lạ vô cùng sợ hãi bổ sung một câu: “Ngoại trừ cháu.”
Ông cụ Chiến vừa kể xong, Chiến Hàn Quân lập tức cười rộ lên.
Nghiêm Linh Trang đẩy bát ra: “Không ăn, không ăn nữa, cháu no rồi, cháu đi trước.”
Nhưng Chiến Hàn Quân lại ôm cô vào trong ngực khiến cô không thể bước được nửa bước.
Lúc này ông cụ Chiến mới nể mặt nói: “Được rồi, ông nội không nói. Cháu ngoan ngoãn ăn cơm. Ăn cho mập lên, ông nội còn đang đợi được ôm chất”
Nghiêm Linh Trang sợ đến biến sắc: “A, thật sự phải sinh sao?”
Ông cụ Chiến nói: “Sao thế, không định thực hiện lời hứa sao?”
Nghiêm Linh Trang hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Chiến Hàn Quân Chiến Hàn Quân biết ông nội đang mưu tính thúc đẩy quan hệ vợ chồng bọn học. Giờ phút này anh chỉ muốn ôm Nghiêm Linh Trang, ngày ngày để cô ấy thực hiện hứa hẹn Bọn họ đều nói đến quá trình, chỉ có Nghiêm Linh Trang là đứa ngốc để ý đến kết quả.
Chiến Hàn Quân sẽ không ngốc đến nỗi chôn vùi hạnh phúc của chính mình.
Cho nên ngoảnh mặt làm ngơ với ánh mắt xin giúp đỡ của Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang đứng lên, vỗ võ ngực: “Ai nói vậy. Nghiêm Linh Trang này nói được làm được. Sinh, một năm một đứa, ba năm hai đứa, sinh đến khi cháu chết mới thôi: Chiến Hàn Quân nhéo nhéo mi tâm, cô nhóc kia là bị khích tướng rồi.
“Ngồi đi” Anh kéo Nghiêm Linh Trang ngồi xuống bên cạnh: “Muốn sinh con cho anh vậy phải ăn nhiều một chút. Nghe nói ăn nhiều chất mới có thế sinh con, em ăn cái bánh bao này đi”
Nghiêm Linh Trang bán tín bán nghỉ nhận bánh bao, mắt rưng rưng căn bánh bao.
Ông cụ Chiến cười vô cùng vui vẻ.
“Ai, đã nhiều năm chưa thấy các cháu ân ái trước mặt ông. Ông nội mong các cháu vượt qua giai đoạn cực khổ, về sau vô tư trải qua một đời này”
Ông cụ Chiến đứng lên: “Ông ăn no rồi, các cháu từ từ ăn”
khi rời đi ông cụ Chiến còn dặn dò “Ra ngoài hết đi, đừng làm gì hai người bọn họ”
Mặt Nghiêm Linh Trang lại thêm một tầng ứng hồng.
Ăn sáng xong đã tới buổi trưa rồi.
Chiến Hàn Quân nấm tay Nghiêm Linh Trang chầm chậm đi trêи con đường sạch sẽ của biệt thự Ngọc Bích Bọn họ đi xuyên qua vườn Hương Đỉnh của bố Chiến Bá Minh, đi qua đại viện Ngô Đồng của bố nuôi Chiến Bá Kiên, xuyên qua Phong Nguyệt Tiểu Trúc của Chiến Anh Nguyệt, thật giống như xuyên qua đường hầm thời gian, băng qua dòng sông cuộc đời.
Cuối cùng bọn họ đứng dưới một tàng cây ở vườn của Lam Hoa Doanh.
Chiến Hàn Quân ôm Nghiêm Linh Trang, vô cùng xúc động nói: “Anh còn nhớ rõ dáng vẻ lần đầu tiên anh gặp em, cảnh tượng đó như chỉ mới xảy ra hôm qua vậy, nháy mắt chúng ta đã cùng nhau trải qua hai mươi mấy mùa xuân rồi”