Chương 1732: Em gái hay vợ
Nghiêm Mặc Hàn liền lập tức im lặng: “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa”
Rất rõ ràng, về chuyện quay về biệt thự Ngọc Bích này, Anh Nguyệt đang đứng tại góc độ của nhà họ Chiến, nỗ lực khuyên Linh Trang quay về nhà.
Mà Nghiêm Mặc Hàn lại đau lòng em gái, cho nên không có ý định để cho Linh Trang trở về đó. Nhưng mà lập trường của Nghiêm Mặc Hàn bây giờ lại không đủ kiên định, bởi vì anh †a còn muốn quan tâm đến cảm nhận của Anh Nguyệt Dù sao Anh Nguyệt cũng đang mang thai con của anh.
Ánh mắt của Linh Trang bồi hồi nhìn lướt qua khuôn mặt của Anh Nguyệt cùng Nghiêm Mặc Hàn, bỗng nhiên cười lên một cách yếu ớt.
Cô đã nhận ra, sự chiều chuộng mà anh hai dành cho cô đã ngày càng mai một từ khi mẹ con Anh Nguyệt đến Lấy ví dụ như bữa sáng hôm nay, tất cả món mà Nghiêm Mặc Hàn làm đều là những món mà Anh Nguyệt thích ăn Sữa bò, trứng chiên, còn có bánh mì nướng.
Không có món nào mà cô ăn được.
Linh Trang mặc dù cảm thấy có chút thương tâm, nhưng cũng hiểu rõ đây là xu hướng phát triển tình cảm bình thường của Nghiêm Mặc Hàn, anh hai yêu vợ con hơn em gái, đây mới là giá trị quan bình thường của Nghiêm Mặc Hàn Chiến Hàn Quân cả đoạn đường đều yên lặng không nói, lái xe Rolls Royce đậu ở tầng hầm của trung tâm thương mại, sau đó mấy người cùng nhau tiến vào thang máy.
Chiến Hàn Quân nhìn qua thấy cảm xúc Linh Trang bỗng nhiên sa sút thì đem cô ôm vào trong ngực. Nhẹ nhàng hôn lấy trán của cô.
Linh Trang nhàn nhạt cười một tiếng. Tâm tư của cô hẳn là bị anh Quân phát hiện?
Tiến vào cửa hàng, Anh Nguyệt liền bị quần áo rực rỡ muôn màu hấp dẫn, lôi kéo.
Nghiêm Mặc Hàn hướng phía trước sải bước đi đến.
Chiến Hàn Quân cùng Linh Trang liền theo ở phía sau, Chiến Hàn Quân nằm thật chặt tay của cô, mười ngón giao nhau, đặc biệt dùng sức.
“Linh Trang, em có đói bụng hay không?”
Anh đột nhiên hỏi cô.
Linh Trang ngơ ngác, lập tức nhàn nhạt cười một tiếng.
Xem ra anh Quân biết cô sáng nay chưa có ăn no bụng.
“Em ở đây ngồi chờ anh, anh đi mua cho em chút đồ ăn” Chiến Hàn Quân nói.
Linh Trang gật đầu.
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Nghiêm Mặc Hàn ngoái nhìn thấy Linh Trang có chút thất thần đang lẻ loi trơ trọi ngồi tại trêи ghế dài, liền quay trở lại.
“Em gái, ngài Quân đâu” Nghiêm Mặc Hàn quan sát bốn phía, không nhìn thấy Chiến Hàn Quân liền sinh lòng tức giận “Anh ta tại sao lại bỏ em một mình ở nơi này?
Linh Trang cười nói: “Anh Quân đang giúp em mua bữa ăn sáng”
Nghiêm Mặc Hàn ngồi xuống sát bên Linh Trang, cáu giận nói: “Em nhìn em đi, bữa sáng tại sao không ăn nhiều một chút?”
Linh Trang phẫn nộ trừng anh †a: “Anh còn dám nói mà không biết ngượng. Anh làm bữa sáng không có món nào em có thể ăn. Em không hấp thụ được sữa bò và không ăn chiên .. Anh bây giờ có vợ có con, liền đem em gái ném lên chín tầng mây”
Nghiêm Mặc Hàn xấu hổ vỗ lấy cái ót, hì hì cười lên: “Em gái à, anh sai rồi. Anh quên mất em không hấp thụ được sữa bò”
Linh Trang trong lòng chua chua nói: “Anh bây giờ cũng mặc kệ sống chết của em gái anh, chỉ chăm chăm quấn lấy vợ, anh cũng hi vọng em quay về biệt thự Ngọc Bích chứ gì”
Nghiêm Mặc Hàn vả vả miệng của mình “Em gái à, anh không có ý đó. Anh đương nhiên không muốn em về biệt thự Ngọc Bích.
Chỉ Anh ta vừa mới chuyển ý, Linh Trang liền ngắt lời: “Anh tốt nhất đừng nói nữa. Càng nói càng làm cho lòng người thêm ghen ghét”
Nghiêm Mặc Hàn ảo não giải thích, nói: “Chiến Bá Kiên gần đây thường xuyên gọi điện thoại cho Anh Nguyệt, trạng thái tinh thần của ông già cực kì không tốt, Anh Nguyệt đau lòng bố nuôi, liền hi vọng hai người cũng có thể trở về thăm Chiến Bá Kiên”
Linh Trang nhìn qua Nghiêm Mặc Hàn, bỗng nhiên tươi sáng cười lên: “Anh hai, chúc mừng anh. Anh rốt cuộc có thể đem Anh Nguyệt đặt trêи đầu quả tim.
Anh không ghen sao?”