Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1709: Mẹ rất nhớ anh ấy




Chương 1709: Mẹ rất nhớ anh ấy

Thế nhưng, trận bệnh này đến thật sự quá dữ dội. Tâm giữa trưa, Chiến Hàn Quân đã bắt đầu phát sốt. Nhiệt độ từng một lần nóng lên đến 40°C. Mạnh mẽ như Chiến Hàn Quân cũng không chống nổi lại trận bệnh khốc liệt này, hấp hối nằm ở trêи giường.

Với một chút ý thức còn sót lại, cứ luôn lẩm bẩm không ngừng: “Linh Trang, Linh Trang..”

Tựa như có thần giao cách cảm, sau khi Linh Trang rời giường thì tính thần vẫn luôn hốt hoảng. Lúc ăn cơm cũng không yên lòng, Nghiêm Mặc Hàn trêu ghẹo cô: “Có phải anh hai làm đồ ăn không hợp khẩu vị hay không?”

Linh Trang lắc đầu, con mắt vẫn nhìn chäm chẵm vào điện thoại.

Nghiêm Mặc Hàn nói đùa: “Chờ điện thoại của anh ta?”

Linh Trang gật đầu.

“Anh ta không gọi tới thì em gọi qua đi”

Nghiêm Mặc Hàn nói Linh Trang cầm điện thoại, gọi qua cho Chiến Hàn Quân.

Hơn nữa ngày điện thoại cũng không có ai nhận, mãi đến khi tiếng chuông sắp kết thúc thì đối phương mới nhận máy.

Thế nhưng người nghe không phải Chiến Hàn Quân mà là Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc Việt thấy là dãy số lạ, giọng nói cứng nhắc: “Alo, tôi là Chiến Quốc Việt”

Giọng nói ấm áp mềm mại của Linh Trang truyền qua: “Quốc Việt, là mẹ đây”

Trong mắt Chiến Quốc Việt hiện lên sự ngạc nhiên cùng vui mừng, giọng nói không còn lạnh lùng cứng ngắc như trước”Mẹ”

Chiến Hàn Quân bơ phờ ngồi ở trêи giường, dựa lưng vào tủ đầu giường. Nghe.

Chiến Quốc Việt gọi đối phương là mẹ, liền biết là Linh Trang đã gọi đến.

Chiến Hàn Quân cầm giấy và bút ngay bên cạnh, nhanh chóng viết lên đó: “Điện thoại bỏ quên trong nhài”

Chiến Quốc Việt gật đầu với Chiến Hàn Quân, lại giải thích với mẹ: “Mẹ, bố đang ở bệnh viện thăm hỏi Dư Thiên An, điện thoại của bố bỏ quên ở nhà.”

Linh Trang nghe vậy liền thở phào một cái “Nói với bố, sau khi về nhà thì gọi cho mẹ”

“Vâng, mẹ”

“Quốc Việt, có phải con có lời gì muốn nói với mẹ hay không?” Nghiêm Linh Trang có thể nhận thấy tâm trạng vài lần muốn nói lại thôi của Chiến Quốc Việt Chiến Quốc Việt nói: “Mẹ, mẹ có khỏe không?”

Trong lòng Linh Trang rất vui khi nhận được sự quan tâm của con trai, cười nói: “Quốc Việt, con yên tâm đi. Mẹ đã khỏe rồi.

Bệnh của mẹ tất cả đều ổn rồi: Cô cũng không có nói ngoa, bởi vì sau khi Bác Danh tiêm väc-xin sinh vật cho cô, cô ngủ dậy một giấc thì phát hiện ngày hôm nay cô không còn cảm thấy bủn rủn nữa. Cô dần trở nên sinh khí đồi dào.

“Vậy thì thật là tốt quá. Mẹ, con và chị, em trai và mấy em gái đều rất tốt, mẹ cũng không cần phải lo lắng cho chúng con đâu. Mẹ cứ yên tâm du ngoạn đi ạ”

Nghiêm Linh Trang cười nói: “Đời trước mẹ tích lũy không ít công đức, nên kiếp này ông trời mới ban cho mẹ những áo bông nhỏ ấm áp như vậy”

Nghiêm Quốc Việt bị khen ngợi là áo bông nhỏ, biểu cảm có hơi ủ rũ.

Vẻ mặt Chiến Hàn Quân hâm mộ mà nhìn Quốc Việt, anh cũng rất muốn trò chuyện với Linh Trang Chiến Quốc Việt không thần khí hiểu bố, bỗng nhiên bật chế độ rảnh tay: “Mẹ, có phải mẹ nhớ bố không?”

Giọng nói chữa lành bệnh của Nghiêm.

Linh Trang dịu dàng truyền đến: “Đúng vậy, mẹ rất nhớ bố”

Mặt mày Chiến Hàn Quân đầy nét tươi cười Bỗng nhiên Chiến Hàn Quân không nhịn được cơn ho. Chiến Quốc Việt nhanh chóng tắt chế độ rảnh tay.

Linh Trang hoài nghỉ hỏi: “Ai đang ho đấy?”

Chiến Quốc Việt nói: “Trong phòng có rất nhiều người….con cũng không biết là ai đang ho nữa?”

“ỒI” Linh Trang nói: “Mẹ hình như nghe là giọng của bố con?”

“Mẹ à, bố đang ở bệnh viện…”

“Được rồi”

Chiến Quốc Việt thật sự không dám nói tiếp nữa, nhanh chóng lấy cớ vội vã cúp điện thoại “Bố, bố không sao chứ” Chiến Hàn Quân đang ho không ngừng.

Chiến Quốc Việt đi tới, nhẹ nhàng võ vào lưng anh.