Chương 1630: Cuộc tranh cãi giữa hai gia đình (1)
Anh Nguyệt kêu lên một tiếng: “A”
“Còn chưa bắt đầu mà, em làm gì mà ầm7 như vậy?”
“Anh cút đi, chẳng nghiêm túc gì cả”
Đêm đó, Chiến Hàn Quân đã ôm Linh Trang cả một đêm. Có lẽ vì có Linh Trang trong vòng tay của mình, mà anh ấy mới có thể phân tích nhiều vấn đề một cách rất lý trí và có thể tìm ra cách thoát khỏi tình trạng khó khăn.
Cuối cùng, Chiến Hàn Quân hạ quyết tâm.
Cho dù lúc Linh Trang thức dậy có đẩy anh ra như thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ ngoan cố ở bên cạnh cô.
Theo như lời nói của anh: “Bé cưng, anh thực sự không đủ can đảm để đánh mất em. Vì vậy, anh quyết định sẽ ở bên cạnh em. Em đừng đẩy anh ra nữa, anh sẽ không giận em nữa đâu. Mọi chuyện sẽ nghe theo ý của em. Được chứ?”
“Anh sẽ đưa em đi rời khỏi nơi này để cho em có thể tránh xa khỏi mọi lo lẳng. Khi đó, em sẽ hạnh phúc hơn chứ?”
Trọng lượng của Linh Trang giống như một chú chim nhỏ vậy, rất nhẹ, như thể nếu không cẩn thận thì mọi lúc mọi nơi đều có thể sẽ bay đi khỏi vòng tay của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân cảm thấy Linh Trang sụt cân một cách rõ rệt, cùng với ý thức ngày càng bối rối của Linh Trang. Anh lại càng không dám có ý nghĩ muốn rời đi khỏi cô ấy nửa bước ‘Sáng sớm ngày thứ hai Bởi vì Linh Trang ngủ quá sâu, Chiến Hàn Quân hoàn toàn không dám cử động, vì sợ đánh thức cô. Anh nhìn thấy đôi mắt trũng sâu và quầng thâm rõ rệt của cô, anh biết rằng gần đây cô đã mất ngủ rất nhiều.
Nếu như có thế để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn, vậy thì hãy để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.
Ai ngờ, bỗng nhiên có tiếng cãi vã ở bên ngoài cửa phòng.
Đầu tiên, chính là giọng nói như sấm của Nghiêm Mặc Hàn: “Kẻ cướp, tên cướp, họ Dư nhà các người thực sự xứng đáng với cái danh hiệu tên cướp mà. Tôi nói cho các người biết rằng, bé Quốc là con của một mình chị cả tôi. Họ của đứa nhỏ là họ Nghiêm, nó với nhà họ Dư các người chẳng có quan hệ gì cả. Các người muốn đi đứa trẻ đi là điều không có khả năng đâu, các người còn lâu mới có cửa mà đưa đứa trẻ đi”
Chiến Hàn Quân sắc mặt u ám, không cần đoán cũng biết rằng, nhà họ Dư và nhà họ Nghiêm đều đến đây vì bé Quốc. Không may sao lại đụng độ nhau, xem ra một trận chiến giành con cháu sắp bắt đầu rồi Chiến Hàn Quân không muốn quan tâm đến chuyện của họ. Nhưng cuộc cãi vã của họ ở đây sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, đến thời gian nghỉ ngơi của Linh Trang. Điều này khiến anh ấy cảm thấy rất không vui.
Linh Trang dường như tỉnh lại một chút, buồn ngủ mở mắt ra Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Tỉnh rồi sao?”
Linh Trang lăn lộn trong vòng tay anh, sau đó lại nhảm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ở bên ngoài.
Ông cụ Nghiêm và những người bạn cũ của ông cụ Niên đã đoàn tụ, nhưng đó cũng chỉ là lấy trứng chọi đá vậy.
Ông cụ Nghiêm chống nạng, trừng mắt nhìn ông cụ Niên, giều cợt nói: “Trưởng Quan Dư, đã lâu không gặp, ông thật sự là càng ngày càng oai phong đấy. Sao vậy, nhà họ Dư không đủ với ông để oai phong lẫm liệt sao. Lại còn chạy đến thành đo này hoành hành bá đạo?”
Ông cụ Chiến sợ ông cụ Niên, nhưng ông cụ Nghiêm không có sợ.
Ông ấy không có một chút bí mật nào rơi vào tay ông cụ Niên cả, cũng không có làm điều gì xấu hổ với ông cụ Niên. Vì vậy, như một người đàn ông lịch lãm thẳng thừng đòi nợ nhà họ Dư.
“Nghiêm túc đi, ông có thể hiểu được chút đạo lý nào được không hả? Đứa trẻ là con cháu, máu thịt của nhà họ Dư chúng t “Vớ vẩn. Tôi còn chưa có tố cáo ông đã cường bạo cháu gái tôi đâu đấy. Các người vậy mà lại không biết tốt xấu. Cứ phải bắt nạt trước cửa nhà tôi. Họ Dư các người, tôi nói cho các người biết, đứa trẻ này là thuộc về Tranh Ngọc, có muốn đưa đứa trẻ cho các người không, thì Tranh Ngọc làm chủ, nếu như nó không đồng ý, vậy thì các người cũng đừng có mong có thể đưa đứa trẻ đi”
Ông cụ Niên tức giận: “Nghiêm túc mà nói, không có mầm mống của nhà họ Dư chúng tôi, đứa con của Tranh Ngọc đến từ đâu?”
“Sinh sản đơn tính, không được sao?”