Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1623: Lời nói dối




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1623: Lời nói dối

Ông cụ Chiến vui mừng nói: “Có lẽ là ông trời có mắt nên có ai ngờ trong cơ thể của Lạc Thanh Du lại mang linh hồn của Nghiêm Linh Trang, Hàn Quân và con bé đúng là yêu nhau lắm cản nhau đau, cuối cùng cũng đã tu thành chính quả rồi”

‘Sau khi nghe xong câu chuyện của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang, ông cụ im lặng rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, một lúc sau ông ta mới cảm thán nói trong sự xấu hổ: “Là lỗi của tôi”

Chiến Hàn Quân đi ra khỏi biệt thự Ngọc Bích bèn điên cưồng tìm kiếm Nghiêm Linh Trang khắp nơi. Lần này anh cũng bất chấp hậu quả chủ động †ìm kiếm Hacker điều tra những nơi Nghiêm Linh Trang từng đi qua.

Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ chính là phải nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nghiêm Linh Trang và ngăn cản cô làm chuyện khờ dại Sau khi căn dặn Quan Minh Vũ tìm kiếm người thì Chiến Hàn Quân cảm thấy mình không nên rảnh rồi vì quá trình chờ đợi kết quả đối với anh mà nói thật sự là sự dày vò.

Anh đến bệnh viện Á Châu và dùng điện thoại của bệnh viện gọi cho Nghiêm Linh Trang nhưng điện thoại của cô lại luôn trong trạng thái chờ.

Điều này khiến Chiến Hàn Quân cảm thấy rất lo lăng, dù sao điện thoại của Linh Trang rất hiếm khi xảy ra tình trạng này.

Anh gọi điện thoại cho bà Dư và nhanh chóng nối máy thành công: “Alo.”Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ - Chương 1623: Lời nói dối

Bà Dư vội vã dìu chị cả đến bên cạnh giường Linh Trang vừa đi ra khỏi phòng ngủ, giọng nói cô vẫn còn chút khàn khàn và mang vẻ mệt mỏi nói: “Mơ Thanh, chị cả còn đang ở cữ đấy, cơ thể chị ấy yếu như thế rồi, hay là để cháu đi”

Tranh Ngọc nhìn khuôn mặt gầy gò của Linh Trang, khuôn mặt bụ bẩm đáng yêu không còn nữa mà thay vào đó là khuôn mặt người đẹp rất: tiêu chuẩn khiến ngũ quan trở nên hốc hác vô cùng, nhìn xuống phía dưới, cái thân hình ốm yếu gầy nhom của cô thật người người ta phải đau lòng “Dì Thanh, dì đi với em Linh Trang đi” Tranh Ngọc đỏ hoe mắt nói.

Trong lòng cô ta đang cảm thấy rất có lỗi, sức.

khỏe của Linh Trang vốn không khỏe hơn mình bao nhiêu nhưng những việc lớn nhỏ trong nhà khi cần người làm thì Linh Trang đều cắn răng chịu đựng cũng không muốn mình phải quá cực khổ trong lúc ở cữ.

Linh Trang trở về phòng thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, bộ dạng này của cô trông khá khỏe khoản, hoàn toàn không nhìn ra vẻ yếu ớt.

Linh Trang và bà Dư đến bệnh viện Á Châu.

Hai người lo lắng đi đến khoa nhĩ, y tá trực ở quầy tiếp tân nhanh chóng đưa họ đến phòng bệnh của bé Quốc, Linh Trang và bà Dư vì mải lo lắng cho bệnh tình của bé Quốc nên chỉ hoảng hốt đi theo cô y tá chứ hoàn toàn không để ý đến sự khác thường xung quanh bệnh viện.

Phía hành lang ngày càng ít bệnh nhân, quẹo qua quẹo lại, ở phía cuối hành lang có phòng bệnh của bác sĩ, y tá vội vã nói: “Bác sĩ trực tiếp phụ trách theo dõi Nghiêm Quốc đang đợi mọi người ở trong đó” Cô y tá nói xong bèn đút hai tay vào túi chiếc áo blouse trắng rồi quay lưng bỏ đi.

Linh Trang và bà Dư đẩy cửa bước vào…

Trong phòng bệnh trống không, hoàn toàn không có bác sĩ ngồi đó nhưng phía cửa số lại có một hình bóng thon thả đứng đó.

Linh Trang nhìn thấy anh bèn nhanh chân bỏ đi Nhưng cánh cửa phòng bệnh không hiểu tại sao đã bị khóa trái lại rồi, Linh Trang đập cửa trong tuyệt vọng: “Thả tôi ra ngoài”

Chiến Hàn Quân từng bước tiến về phía cô, anh không nói lời nào cả, niềm hạnh phúc khi gặp lại cô khiến anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô vào lòng thôi.

Anh ôm chặt Linh Trang và cảm nhận cơ thể gầy nhom như que củi của cô, trong lòng anh đau đến mức thở không nổi.

“Linh Trang, anh sai rồi, chúng ta trở về nhà có được không?” Anh cầu xin cô giống như một đứa trẻ bất lực vậy.