Chiến Hàn Quân nói: “Cho con một lí do để ở lại đây đi?”
“Mẹ đang ở đây mà!”, Dư Thiên An kêu ca khóc lóc.
Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng nhấc chân lên, gạt tay Dư Thiên An ra: “Mẹ ở đâu, bố cũng ở đó, Đây là tình yêu của các người. Nhưng đối với con mà nói, Linh Trang ở đâu thì nhà ở đó. Đây mới là tình yêu của con”
Dư Thiên An rơi những giọt nước mắt đầy ân hận và tuyệt vọng: “Hàn Quân, mẹ sai rồi. Mẹ đã biết lỗi rồi. Con ở lại đây, con ở bên cạnh mẹ, có được không con?”
“Sức khỏe của Linh Trang không tốt. Bây giờ lại phải chịu ủy khuất, oan ức lớn đến như vậy, không biết chừng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chỗ nào, con không thể không lo lắng cho cô ấy”, Chiến Hàn Quân nói “Vậy.. mẹ sẽ kêu người giúp con đi tìm nó quay trở vẽ?”, Du Thiên An thỏa hiệp có phần miễn cưỡng.
Nếu như không phải là Chiến Hàn Quân muốn rời khỏi bà, bà làm sao có thể thỏa hiệp với Linh Trang.
Chiến Hàn Quân nhìn bộ dạng lúng túng đó của Dư Thiên An, trong lòng đau như dao cắt Anh Nguyệt biết Chiến Hàn Quân là người trọng tình trọng nghĩa, sợ rằng anh sẽ bị khổ nhục kế của Dư Thiên An làm lung lay nên đã nhảy ra tố cáo những tội ác của Dư Thiên An: “Bà đừng có giả vờ giả vịt nữa, bà định tìm chị Linh Trang về để dễ bề bắt nạt, ức hiếp chị ấy đúng không?
Chị Linh Trang của tôi trải qua chuyện hôm nay, không chừng các triệu chứng của cơ thể lại trở nên càng nghiêm trọng hơn! Nếu như chị ấy bị liệt chẳng còn sức lực, thì bà sẽ chỉ mặt mắng chửi chị ấy là đồ bỏ đi, mắng chị ấy không xứng với con trai của bà đúng không? Chị Linh Trang của tôi là một ngời kiêu hãnh đến vậy, làm sao chị ấy có thể sống một cách ấm ức như vậy chứ?”
Mỗi khi Anh Nguyệt tung tin, anh đều cho.
Chiến Hàn Quân biết thêm về con người Dư Thiên An.
Nằm tay của Chiến Hàn Quân vô thức siết chặt, nghĩ đến dáng vẻ kiêu hãnh của một người con gái như Linh Trang, những lúc mẹ anh xúc phạm cô, trong lòng cô nhất định là đã đau khổ, vô cùng, Chả trách gì hôm nay cô lại tức giận đến như vậy.
Cô đã bị chính người mẹ đích thân cho ăn thuốc nổ, cô đã đạt đến giới hạn không thể nào chịu đựng được nữa. Vì vậy mới làm động tay với bà ấy, thậm chí là động tay với ngay cả anh, Nắm tay của Chiến Hàn Quân từ từ nới lỏng, anh bỗng nhiên cảm thấy xung quanh bản thân mình bị nỗi sợ vây lấy, tỉnh thần chiến đấu của anh đã hoàn toàn sụp đổ, anh còn mặt mũi nào để đuổi theo Linh Trang?
Mỗi lần anh khiến cho Linh Trang tức giận, cô đều chưa từng nổi giận, đoạn tuyệt với anh như ngày hôm nay. Đến một chút chỗ trống cũng không cho anh.
Chiến Hàn Quân lo rằng lần này Linh Trang sẽ quyết một lòng đoạn tuyệt với anh.
“Đi thôi”, Chiến Hàn Quân nói một cách yếu ớt, bước chân đi về phía trước không dừng lại.
“Hàn Quân”, ông cụ nhà họ Dư vô cùng đau đớn nói: “Lẽ nào cháu cả đời cũng không muốn tha thứ cho mẹ cháu hay sao?”
Hàn Quân không quay đầu lại chỉ nói: “Cháu lúc này chỉ quan tâm một điều đó chính là liệu rằng Linh Trang cả đời này sẽ không để tâm đến cháu nữa hay không?”
Quan Minh Vũ và Diệp Phong đưa bé An đi, sau khi Nghiêm Mặc Hàn từ Vườn Hàn Thủy đi ra, các thành viên của Quỷ Ảnh đều đang đợi ở ngã tư, Chiến Hàn Quân dân theo mười mấy đứa trẻ hùng dũng đi về phía ngã tư.
Nghiêm Mặc Hàn không nhìn thấy Nghiêm Tranh Ngọc, hỏi một cách vội vàng: “Linh Trang đâu? Chị cả đâu?”
Anh Nguyệt sợ rằng Nghiêm Mặc Hàn sẽ gây sự nên chẳng dám nói ra sự thật.
Chiến Quốc Việt đành nói dối cậu của mình “Mẹ con và dì Ngọc ngồi máy bay trực thăng về trước rồi ạ”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy bối rối, khó hiểu nói: “Tại sao lại không đi cùng chúng ta vậy nhỉ?”
Tất cả mọi người đều im lặng.