Trước đây Linh Trang vẫn luôn giữ dáng vẻ khiêm tốn và ngoan ngoãn khi ở trước mắt Dư Thiên An, bây giờ đột nhiên cô lại giống như bị người khác chạm vào chiếc vảy ngược của cô vậy, từng tế bào đều đang kêu gào và chống lại Dư Thiên An.
Cô ra lệnh cho Dư Thiên An với giọng điệu hỗn xược, khiến cho Dư Thiên An cảm thấy danh dự và sĩ diện của mình bị giảm đạp ở dưới chân, Dư Thiên An ngồi tít ở trên cao làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?
Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ chồng, Nghiêm Linh Trang chỉ là một người vợ nhỏ nhoi. Vậy mà Nghiêm Linh Trang lại dám gây hấn với bà ấy, điều này như đang cho thấy bà ấy đã thất bại đến mức nào trong việc làm một người mẹ chồng.
“Nghiêm Linh Trang, cô lại dám ra lệnh cho tôi š? Tôi chính là mẹ chồng của cô đấy, cái nhân phẩm kính già yêu trẻ của cô đâu mất rồi?”Dư Thiên An cản chặt răng mà tức giận nói.
Nghiêm Linh Trang cũng cảm thấy vô cùng tức giận và giận dữ nói: “Dư Thiên An, lúc trước khi tôi còn gọi bà là mẹ thì lúc đó tôi thật sự xem bà là mẹ chồng của tôi, tôi muốn sống chung với bà một cách hòa thuận. Thế nhưng bà không hề có phong thái của một người mẹ chồng, bà cứ muốn chia tách cuộc hôn nhân của tôi và anh Quân một cách tàn nhãn, bà còn hất nước bẩn vào người tôi thì tôi thật sự không thể nhắn nhịn được nữa, từ nay về sau bà sẽ không còn là mẹ chồng của tôi nữa. Bà cũng đừng mong tôi sẽ ngoan ngoan nghe lời bà”
Dư Thiên An lạnh lùng cười lên và nói: “Ha ha Nếu như cô không muốn nhận người mẹ chồng như tôi thì hấy ly dị với Hàn Quân đi. Chỉ cần hai người ly dị thì cô mới không liên lụy đến Hàn Quân, đến lúc đó tôi còn lười liếc mắt nhìn cô một cái đấy”
Gương mặt thanh tú của Nghiêm Linh Trang trở nên tái nhợt.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến việc ly dị với Chiến Hàn Quân, thế nhưng gương mặt và sự chán ghét xem thường đối với cô ở trong đôi mắt của Dư Thiên An đã chà đạp danh dự của cô một cách tàn nhắn… Lòng kiêu hãnh của Nghiêm Linh Trang sẽ không dễ dàng cho phép mình sống một cách uất ức đến như vậy.
“Sao vậy, cô không nỡ à?”Dư Thiên An nói với giọng điệu vô cùng khiêu khích: “Hừ, chỉ với thân hình tàn tạ như cô thì ngoài Hàn Quân nhà tôi ra còn có người đàn ông nào khác chịu chấp nhận cô chứ?” Nghiêm Linh Trang, chẳng phải cô cảm thấy Hàn Quân sẽ ngu ngốc khi cô bắt nạt được tôi à. Cô cứ ÿ lại vào thăng bé rồi khiến cho nó không nghỉ ngơi và chăm sóc cho cô à. Cô thật ích kỷ”
Nghiêm Linh Trang tức đến mức cả người đều trở nên run rẩy dữ dội. Bỗng nhiên, cô xoay người đi đến trước bàn trà và lấy giấy bút ra rồi nhanh chóng viết một tấm đơn ly dị, cô ấn dấu vân tay của mình xuống sau đó đưa tấm đơn ly dị cho Dư Thiên An.
“Dư Thiên An, bà xem cho kỹ đây, tôi và con trai của bà đã ly dị rồi. Bà hãy quản lý tốt con trai của bà, bảo anh ấy ký tên vào đó. Còn nữa, bà hãy bảo anh ấy đừng xuất hiện ở trước mặt tôi lần nào nữa. Bởi vì bây giờ anh ấy không hề đáng giá một xu nào ở trong mắt tôi cả. Tôi cũng hiếm lạ gì anh ấy khi anh ấy có một người mẹ vô lý ngang ngược như bà nữa.”
Nghiêm Linh Trang ném tấm đơn ly dị vào mặt của Dư Thiên An và lớn tiếng hét lên: “Mau cút cho tôi.”
Dư Thiên An nhận lấy tấm đơn ly dị, khi nhìn thấy dòng chữ “Tình cảm rạn nứt, gương vỡ khó lành”mà Linh Trang đã viết liền cảm thấy hài lòng mà gật đầu.
‘Sau đó bà ấy liền nâng mắt nhìn về phía Nghiêm Linh Trang và cười nói: “Cô bảo tôi cút à?
Nghiêm Linh Trang, hình như cô hiểu lầm rồi đấy, nơi này là nhà của tôi, người nên cút đi hẳn là cô mới phải”
Linh Trang tức giận đến nỗi lồng ngực trở nên phập phồng, cô liền kéo lấy vali rồi xoay người đi về phía cửa. . Truyện Sắc
Khi ra khỏi cửa, Nghiêm Linh Trang đẩy ông cụ nhà họ Dư và Chiến Bá Minh ra và không hề quay đầu lại mà bỏ đi.
Có lẽ Anh Nguyệt đã cảm thấy cực kỳ tức giận đến nỗi muốn xé xác Dư Thiên An ra rồi. Có điều cô ấy biến sự giận dữ và đau buồn của mình thành sức mạnh, cô ấy không hề nổi giận mà ngược lại còn cười lên “Dư Thiên An, chúc mừng bà, những ngày tháng tốt lành của bà đã đến rồi”
Ở trước cánh cửa, ba anh em của nhà họ Chiến và chín người chị em của điện Quân Tình đã xếp thành một hàng dài và ngăn cản Nghiêm Linh Trang đang tức giận rời đi lại Gương mặt đầy vẻ tức giận của Nghiêm Linh Trang cố gắng nở ra một nụ cười khi nhìn thấy bọn trẻ. Cô bước tới và ôm lấy những người con gái nhỏ và dịu dàng hỏi: “Vết thương đã lành rồi sao?”
“Vâng”Các cô gái trả lời một cách rõ ràng, Đôi mắt của Chiến quốc Việt nhìn chằm chăm về phía Dư Thiên An đang đi ra ngoài và những người ông cụ một cách lạnh lùng. Khi nhìn thấy gương mặt khoái chí của Dư Thiên An, một người tỉnh tế tỉ mỉ như cậu đã đoán ra được mẹ của cậu đã phải chịu nhiều uất ức đến mức nào.
Nếu không thì một người không một mình kéo hành lý rời đi.
“Ö,những đứa này chính là những đứa hay dụ dỗ người khác của điện Quân Tình à?”Khi Dư Thiên An nhìn thấy những cô gái kia liền không hề kiêng dè mà nói.
Nghiêm Linh Trang liền lật tay mà hung hăng tát một bạt tai vang đội vào Dư Thiên An và lớn tiếng nói: “Dư Thiên An, tôi không cho phép bà xúc phạm những đứa con của tôi”
Lúc này cô giống như một con gà mẹ đang nổi giận với con đại bàng đang đánh lén gà con vậy.