Anh lần nữa bá đạo mà kéo tay Linh Trang qua, đặt thật chặt vào trái tim anh. Thề thốt rắng: “Em yên tâm, bà ấy mặc dù là mẹ ruột của anh, nhưng anh là một cá thể độc lập, anh sẽ không tiếp nhận những ý kiến làm tổn thương đến em”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên quay đầu nhìn anh bằng một đôi mắt vô hồn, đôi môi mím nhẹ, giọng nói yếu ớt vang lên, “Trong thế giới của em, có em thì sẽ không có bà ấy, còn có bà ấy thì sẽ không có em. Anh bắt buộc phải lựa chọn trả lời câu hỏi này”
Mặc dù giọng nói của cô nhẹ nhàng yếu ớt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Con ngươi của Chiến Hàn Quân nhíu chặt, sau lưng toát ra mồ hôi hột. Linh Trang muốn anh từ bỏ mẹ mình, nếu không sẽ bỏ rơi anh?
“Linh Trang, anh sẽ không bỏ mặc người mẹ đã sinh ra anh, cũng sẽ không bỏ mặc em. Em tin anh, vấn đề này anh nhất định sẽ có cách giải quyết”
Đôt nhiên Linh Trang cười lên, nụ cười vô cùng lạnh lùng Cô dùng lực đẩy tay anh ra, lạnh lẽo nói: “Không cần đâu, trong lòng em có câu trả lời rồi Chiến Hàn Quân cứ như bị người ta giội một gáo nước lạnh từ trên đầu xuống, ‘Em muốn thế nào?Anh hốt hoảng hỏi.
Linh Trang lại lần nữa ôm lấy hai đầu gối, trở lại trạng thái lặng im lúc nấy.
Chiến Hàn Quân loạng choạng đứng dậy, khoảnh khắc đó, suy nghĩ của anh bị rối loạn. Anh biết hôm nay Linh Trang đã rất là đau đớn, nếu anh không lập tức xua tan đi sự uất ức, tức giận trong lòng Linh Trang, sợ rằng nhà đầu này sẽ đi càng lúc càng xa anh.
Trong chốc lát, Chiến Hàn Quân đưa ra một quyết định dứt khoát Anh cầm lấy điện thoại, gọi cho Quan Minh Vũ, “Quan Minh Vũ, thông báo cho Quỷ Ảnh và Quốc Việt, lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về Hà Nội. Thuận tiện, đặt vé máy bay luôn”
Linh Trang đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt hiện lên một tia áy náy.
Chiến Hàn Quân mặc dù không nói ra câu trả lời. Nhưng hành động của anh đã đưa ra lựa chọn.
Chiến Hàn Quân làm cho sự áy náy trong đáy mắt Linh Trang biến mất, anh ngồi bên cạnh oô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi nói: “Rời khỏi đây, em sẽ không có nhiều phiền não như vậy nữa”
Linh Trang gật đầu.
Bởi vì sắp rời khỏi Núi Châu Phong, mỗi người đều bận rộn một cách khác thường.
Chiến Hàn Quân nghĩ đến chứng bệnh lo âu của Linh Trang đã trở nên nghiêm trọng hơn, đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội lấy được đơn thuốc từ chỗ Yêu Nghiệt.
Anh nói với Linh Trang: “Linh Trang ngơi cho tốt. Anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Linh Trang cười rồi gật đầu.
Cô tưởng, Chiến Hàn Quân đi từ biệt Dư Thiên An. Mặc dù cô hận Dư Thiên An, nhưng bây giờ cô cướp đi cơ hội chung sống của mẹ con người ta, trong lòng Linh Trang ít nhiều cũng có chút áy náy, cũng ủng hộ Hàn Quần đi gặp mẹ của anh.
Cô đâu có biết, lần này Chiến Hàn Quân ra ngoài, toàn tâm toàn ý đều là vì cô.
Biệt thự Bán Sơn.
Sau khi Dư Thiên An về nhà, vẫn canh cánh trong lòng.
Chiến Bá Minh và ông cụ nhà họ Dư sợ huyết áp mà tăng cao, hai người lựa lời an ủi bà, “Thiên An, Nghiêm Linh Trang là vợ của Hàn Quân, là mẹ của Quốc Việt và Tùng. Bà đối đầu với cô ta, đây không phải là kẹp Hàn Quân ở giữa, làm khó nó sao?”
Dư Thiên An vô lý nói: “Hai người không thấy dáng vẻ hôm nay cô ta đấy tôi đâu. Cái loại con dâu không có đạo đức này, con không nhịn nổi thêm một ngày nào nữa. Bố à, chọn ngày lành tháng tốt, để Chu Mã gã cho Hàn Quân”
Ông cụ than thở nói: “Nghiêm Linh Trang cái này không được cái kia không tốt, nhưng Hàn Quân chính là thích con bé. Con đừng có nhúng tay vào việc của tụi nó nữa. Bố lo là con sẽ làm trái tìm Hàn Quân tổn thương đó, đến lúc đó thứ con mất đi không phải là con dâu nữa, mà còn có con trai con nữa đó”