Đau đớn tới mức một người dũng cảm như anh, nhưng lại không dám tới nhận thi hài của cô, không dám tới tham gia tang lễ của cô, càng không dám đi tảo mộ tại nghĩa trang nơi cô yên nghỉ…
Tất cả những đồ vật có liên quan tới cô, anh đều không có dũng khí để động vào.
Chiến Hàn Quân đã cẩn thận gói ghém kí ức đau thương ấy vào sâu nơi đáy lòng mình, nỗi đau nơi đáy mắt cũng đã được anh che giấu kỹ càng. Anh khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ kiêu ngạo ban đầu, sau đó trầm giọng nói: “Cô không phải là tôi, sao cô biết tôi không hiểu?”
Khóe miệng xinh đẹp của Lạc Thanh Du khế cong lên, cô thầm nghĩ, nếu như anh biết yêu thì sao lại khiến Linh Trang của kiếp trước sống mệt mỏi và đau khổ như thế? Khiến cô ấy phải chết trong khi vẫn còn cảm thấy không cam tâm?
Hai người cùng trở về biệt thự, không khí tĩnh lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Khi về tới nơi, từ xa đã nhìn thấy Chiến Anh Nguyệt mặc chiếc váy yếm cổ chữ V màu đỏ tươi rực rỡ, trang điểm xinh đẹp đứng trước cửa nhà.
Rõ ràng là dáng vẻ của một một cô nàng quý tộc xinh xắn, thế nhưng khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du người trước người sau đi tới, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng bỗng sụp đổ trong nháy mắt, cô gái ấy vội lao tới lắc lắc tay bọn họ rồi reo lên: “Anh ơi, chị dâu ơi!”
Khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Chiến Hàn Quân bỗng chốc trở nên hung ác, đôi chân thon dài bước từng bước ung dung tao.
nhã tiến lại gần, anh tối sâm mặt, bước đến khiển trách Chiến Anh Nguyệt: “Em muốn anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa đây, cô ấy không phải chị dâu của em?”
Ánh mắt tinh ranh của Chiến Anh Nguyệt liếc qua liếc lại hai người họ như đang đánh giá điều gì, rõ ràng cô ấy có thể cảm nhận được, sự chán ghét của anh cả đối với chị dâu dường như đã giảm bớt đi nhiều. Nếu không anh tuyệt đối sẽ không để cô xuất hiện trong phạm vi 5km.
Chiến Anh Nguyệt nở nụ cười vô cùng thần bí: “Anh, chị dâu, sao hai người lại đi cùng nhau vậy?”
Chiến Hàn Quân lo sợ cô em gái có trí tưởng tượng phong phú này của mình sẽ tự chế ra một bộ phim tình cảm hôn nhân đô thị gương vỡ lại lành, anh lập tức dội thảng một gáo nước lạnh vào mặt em gái: “Hiện giờ Lạc Thanh Du là bảo mẫu của nhà chúng ta. Đợi sau khi em và Thanh Tùng thân thiết hơn, cô ấy sẽ rời khỏi đây”
Chiến Anh Nguyệt bĩu môi, đây đích thực là phong cách làm việc của Chiến Hàn Quân: Vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!
Lạc Thanh Du thực sự bị sốc bởi những suy nghĩ từ tận đáy lòng mà anh vừa nói ra, cô nhìn anh bằng ánh mắt không thể nào tin được: “Ngài Quân, ngài bỉ ổi quá rồi đấy”
Chiến Hàn Quân nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh thường, thế rồi anh thản nhiên nói: “Lạc Thanh Du, là do cô quá ngốc. Tôi đã nói rồi, Thanh Tùng là huyết mạch của nhà họ Chiến chúng tôi, tôi nhất định phải có được quyền nuôi dưỡng thắng bé” Nói rồi, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Lạc Thanh Du bị lời lẽ vô liêm sỉ của anh làm cho sốc tới ngây người. Ngài Quân, làm người thì phải tử tế một chút chứ?
“Anh Nguyệt, em tới đây làm gì? Chiến Hàn Quân vừa làm tổn thương Lạc Thanh Du, nhưng hiện giờ lại mỉm cười cho qua chuyện, anh quay đầu nhìn về phía Chiến Anh Nguyệt, lập tức đổi chủ đề.
Chiến Anh Nguyệt lấy ra hai tấm thiệp mời từ trong chiếc túi xách với hoa văn tinh xảo.
Một tấm đưa cho Chiến Hàn Quân, tấm còn lại thì dúi vào tay Lạc Thanh Du, Chiến Anh Nguyệt nói:”
Mời hai anh chị tới tham dự tiệc sinh nhật của em nha”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn địa chỉ và thời gian ghi trên tấm thiệp, sau đó nhét lại vào tay.
cô em gái: “Anh biết rồi, tới hôm đó anh sẽ đến.
dự đúng giờ, khỏi cần đưa thiệp mời cho anh”
Chiến Anh Nguyệt nghiêng đầu háo hức chờ đợi câu trả lời của Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Du nắm chặt tấm thiệp mời trong tay, trong lòng vô cùng do dự không biết nên làm thế nào cho phải.
Dạo gần đây công ty giao cho cô rất nhiều nhiệm vụ!
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Lạc Thanh Du, anh nói: “Nếu như cô không muốn đi thì đừng đi, dù sao thì nơi như vậy cũng không thích hợp với cô đâu”
Lạc Thanh Du ngước mắt lên nhìn anh, cô không phục mà hỏi lại: “Tại sao lại không thích hợp?”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt khinh thường ấy chất chứa toàn là giễu cợt: “Cô do dự không quyết như thế này chẳng phải là vì không có đồ mặc đi tiệc sao? Hơn nữa tôi nghĩ chắc cô cũng không có tiền để mua mấy bộ váy đó đâu?