*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đáy mắt của Dư Thiên An có chút khó chịu: “Tại sao đã khỏe rồi mà vẫn còn giữ bố của cháu bên cạnh?”
“Hàn Quân” Chiến Bá Minh cũng rất vui Nhưng Dư Thiên An, khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Chiến Hàn Quân, cảm thấy rất đau khố.
“Quân, con gầy đi rồi”
Dư Thiên An làu bàu: “Nghiêm Linh Trang bị bệnh, trong nhà có rất nhiều người giúp việc con không cần phải đích thân chăm sóc cô ta được.
Phải giữ sức khỏe của mình trước, con là con yêu của mẹ”
Chiến Hà Quân cười nói: “Con lo những người đó chăm sóc cô ấy không tốt”
“Mọi người nói với mẹ răng con đã nuông chiều vợ của con quá mức, vốn dĩ mẹ không tin Bây giờ có vẻ như tin đồn là sự thật. Quân, không thể quá nuông chiều một người phụ nữ được, cẩn thận có ngày người phụ nữ đó cưỡi lên đầu lên cổi của con mà làm mưa làm gió, lúc đó hối hận không kịp”
Khóe môi Chiến Bá Minh nhếch lên, vô cùng đồng ý.
Chiến Hàn Quân nhìn bố của mình đang cười, rồi nhìn mẹ của mình đang tức giận, nhíu mày nhếch mép.
Bởi vì bố cũng chiều mẹ quá nhiều nên hình thành suy nghĩ phụ nữ là phái mạnh, đàn ông là phái yếu, lúc này bố được lên chức nên cảm thấy rất hạnh phúc.
Chiến Hàn Quân nghĩ đến Nghiêm Linh Trang đang näm bệnh trên giường, không khỏi tức giận, đau lòng nói: “Nếu Nghiêm Linh Trang có thể bắt nạt con thì con sẽ rất vui”
Anh chỉ thích nhìn Nghiêm Linh Trang hoạt bát và mạnh mẽ.
Dư Thiên An nhìn Chiến Hàn Quân đau khổ, và nói: “Sức khỏe của Nghiêm Linh Trang không tốt và thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân, vậy làm sao cô ta có thể chăm sóc cho con được.
Quân, mẹ đã quyết định cưới Chu Mã làm vợ lẽ cho con.”
Chiến Hàn Quân lập tức phản kháng mạnh mẽ: “Mẹ, con không thể chấp nhận những tư tưởng phong kiến cổ hủ nhà họ Dư của mẹ. Xin mẹ đừng áp đặt những tư tưởng cổ hủ đó với con như vậy”
Dư Thiên An tức giận nói: “Sao có thể gọi đó là tư tưởng phong kiến cổ hủ được hả con trai?
Thế hệ ông nội của con có chức quyền, ai mà chẳng có tam thê tứ thiếp”
Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Bá Minh như cầu xin sau đó Chiến Bá Minh nhanh chóng tới giải vây cho con trai mình: “Thiên An, sức khỏe của Nghiêm Linh Trang không tốt. Em nói những điều này vào lúc này không thích hợp cho lắm”
Dư Thiên An im lặng.
Giọng nói của Nghiêm Linh Trang vang lên từ phòng ngủ.
Chiến Hàn Quân sợ rằng những lời của Dư.
Thiên An sẽ bị Linh Trang nghe thấy, điều này có thể chạm tới trái tim đa sầu đa cảm của Linh Trang.
Anh nhanh chóng chuyển chủ đề và nói: “Mẹ, bác sĩ đã khám chứng suy giảm cơ bắp của mẹ chưa? Bác sĩ nói gì vậy?”
Dư Thiên An chua chát nói: “Mẹ của con sống không bằng vợ con. Không phải chỉ là teo cơ thôi sao? Không chết được đâu.”
Chiến Hàn Quân: ”…”
Cửa phòng ngủ mở mạnh, Nghiêm Linh Trang mặc bộ quần áo ngủ bước ra.
Khuôn mặt gầy nhỏ bằng lòng bàn tay, làn da trắng trong trẻo, mịn màng. Bởi vì trong thời gian bị bệnh, sắc mặt có vẻ yếu ớt, nhưng lại cười rất xinh tươi Chiến Hàn Quân vội vàng chạy tới, đau lòng nói: “Linh Trang, cẩn thận cảm lạnh, em mau về giường nằm đi”
Linh Trang nhìn Dư Thiên An, cô con dâu nhỏ nhìn thấy sự căng thẳng trên mặt bố mẹ chồng.
Bối rối nói: “Anh Quân, sao không nói với em là bố mẹ tới?”