Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1546: Tìm kiếm




Linh Trang Ông cụ nhìn thấy cơ thể con gái khô héo, sức khỏe suy nhược mà vô cùng đau lòng, vô cùng đau thương mà nói: “Con bị sao vậy?”

Đáy mắt Dư Thiên An tràn ra một tia hung ác: “Chuyện này nói ra rất dài. Bố à, sau này con sẽ đần dần kế cho bố sau”

Dư Thiên An nhìn xung quanh, không nhìn thấy đứa con trai mình luôn nhung nhớ, vội vàng hỏi: “Hàn Quân đâu rồi?”

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đã tìm kiếm bố và mẹ trong đám người xung quanh rất lâu, nhưng mà tìm hồi lâu vẫn không tìm thấy. Đừng nói là bố mẹ, ngay cả cô chú, toàn bộ những gương mặt thân quen đều không thấy đâu.

Thanh Tùng liền buồn bực mà hỏi: “Ông cố, bố mẹ cháu đâu rồi?”

“Mẹ cháu mất tích rồi. Bố cháu mang theo Quỷ Ảnh để đi tìm mẹ cháu rồi” Ông cụ thương cảm mà nói Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng liền bị dọa cho mồ hôi lạnh đầy người, phỏng đoán không tốt trong lòng lại nối lên.

“Mẹ của cháu mất tích bao lâu rồi?” Chiến Quốc Việt bộc lộ căng thẳng ra ngoài “Một ngày một đêm Ông cụ trả lời.

Chiến Quốc Việt liền cấp tốc mà dặn dò ông cụ: “Ông cố, những tù binh này giao cho ông đấy”

Nói xong liền nhanh chóng cùng Chiến Quốc Việt chạy đến chỗ rừng sâu.

Ông cụ Niên vội rướn họng nói: “Quốc Việt, Thanh Tùng, mấy đứa chú ý an toàn.”

“Biết rồi ạ”

Dư Thiên An, đã từng là thượng tướng của Mạt Thế, là cô chủ lớn lên trong nhà họ Dư của Mạt Thế, lại một lần nữa được đặt chân lên quê cũ, liền nhận được sự hoan nghênh từ bốn phương tám hướng.

Những người bạn cũ của Dư Thiên An, dồn dập đến hỏi thăm Dư Thiên An. Mấy người phụ nữ tụ với nhau là nói chuyện trên trời dưới đất.

Rất nhanh Dư Thiên An đã biết được chuyện tình yêu với bất hòa giữa Chiến Hàn Quân, Nghiêm Linh Trang và Chu Mã Đương nhiên, những người phụ nữ này rất có thành kiến, lại nhìn thấy tình cảm giữa Chiến Hàn Quân, Nghiêm Linh Trang và Chu Mã, liền nghiêng về lên án tính cách của Nghiêm Linh Trang bị nuông chiều nên bướng bỉnh, chiếm đoạt Chiến Hàn Quân, không cho Chiến Hàn Quân lấy Chu Mã tuổi nhỏ mà xinh đẹp.

Mà Chu Mã, là con gái của sư phụ Chiêm Sơn của Dư Thiên An, Dư Thiên An căn bản là có tình cảm rất sâu đậm với cô ta. Giờ lại biết Chu Mã phải chịu tủi thân, trong lòng Dư Thiên An liền nối lên một cơn tức giận.

“Nghiêm Linh Trang thực sự quá không hiểu chuyện rồi. Người đàn ông có ba thê bốn thiếp, này không phải là rất bình thường sao? Huống hồ Chiến Hàn Quân là người đàn ông ưu tú như vậy nữa” Dư Thiên An tức giận nói Mấy người phụ nữ thêm mắm thêm muối mà nói: “Thiên An à, tôi nghe nói Nghiêm Linh Trang mắc bệnh lạ, cứ động vào người cô ta thì cơ thế cô ta cứ như nhũn ra. Ngày nào cậu chủ Quần cũng phải hầu hạ cô ta. Cô nói xem cô ta như vậy không phải là liên lụy đến cậu chủ Quân sao? Cậu chủ Quân mà cưới Chu Mã, tốt xấu gì cũng có thể chia sẻ với cậu ấy chút việc nhà, cậu chủ Quân cũng sẽ không mệt, đúng không?”

Dư Thiên An nghe thấy liền khắc sâu trong lòng. Lập tức vỗ lên bàn thể hiện thái độ của mình: “Có tôi đây, tôi tuyệt đối sẽ không để Nghiêm Linh Trang hủy hoại Hàn Quân nhà tôi Nam nhỉ chí ở bốn phương, sao lại có thể vì cô ta mà chui lủi trong nhà được. Này thì thành gì cơ chị Núi xanh trùng điệp, thảm cỏ xanh mướt.

Dư Nhân mang theo Chiến Hàn Quân, cuối cùng cũng tìm được khu rừng nguyên sinh kia.

Trước khi đi vào trong khu rừng nguyên sinh, Dư Nhân vô cùng nghiêm túc mà dặn dò từng người: “Trong này hay xuất hiện dã thú rất hung dữ. Sau khi các người đi vào mà gặp nguy hiếm thì liền nổ súng cầu cứu”

Dư Nhân còn chưa nói xong, Chiến Hàn Quân liền dẫn đầu chạy vào trong nơi rừng cây trùng điệp của rừng nguyên sinh Hai người Nghiêm Mặc Hàn và Dư Nhân vội đi theo sau.

Nhưng mà bên trong căn bản không có đường, các mỏm đá xếp trồng, bụi cây um tùm, không lâu sau toàn bộ mọi người đã tách nhau ra rồi.

Chiến Hàn Quân đi ở phía đầu tiên, anh đã không chợp mắt đi ngủ trong một ngày một đêm rồi. Lúc này gân xanh xuất hiện mơ hồ nơi đáy mắt. Làm cho khuôn mặt gầy guộc của anh nhìn như xanh xao hơn.

“Linh Trang” Anh không biết đã gọi bao nhiêu tiếng, lúc này giọng nói đã khàn sắp không ổn rồi.

Anh vừa chạy, vừa kêu..

Có lẽ là trời không phụ người có lòng.