*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viên đá rất nặng, phát ra một tiếng âm ầm, cuối cùng là một tiếng va chạm rất mạnh, hai cánh cửa đều hợp lại một chỗ.
Chiến Quốc Việt khẽ hở mắt ra, lúc này dược tính đã la ra khắp cơ thể rồi, làm cho lục phủ ngũ tạng của cậu đều như đang tạo phản vậy, không hề có chút sức lực nào.
Chiến Quốc Việt chống cơ thể lên, khó khăn mà cuộc mình lại, khuôn mặt nhìn lên đỉnh, tầm nhìn hạn hẹp liền trở nên rộng mở, Chiến Quốc Việt nhìn thấy hai người đang bị trối trên ghế kia.
Đột nhiên người phụ nữ tóc bù xù giống như quỷ cử động, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ.
Người đàn ông bên cạnh bà ấy rất căng thẳng mà hỏi: “Sao rồi?”
Chiến Quốc Việt gọi hai tiếng để thăm “Chiến Bá Minh?”
Đột nhiên người phụ nữ tóc bù xù kích ọ đó? Bá Minh, anh có nghe thấy có người đang gọi chúng ta không?”
Chiến Bá Minh yếu ớt mà mở to mắt, ánh mắt rơi vào bóng dáng đang co quắp trên đất.
“Thiên An, em nhìn phía trước đi.”
Lăng mộ mờ mịt, không nhìn được rõ hình dáng của đối phương. Chỉ biết đó là một sinh vật sống đang cử động.
“Cậu là ai? Sao cậu lại biết tên của chúng tôi?”Chiến Bá Minh kích động mà hỏi.
Chiến Quốc Việt sợ dưới lăng mộ này có hệ thống giám sát, đành tiếp tục đóng giả làm thân phận của bé Tùng, nói: “Tôi là Lạc Thanh Tùng”
Chiến Quốc Việt nghi ngờ mà hỏi.
“Hừ” Đột nhiên Dư Thiên An hừ một tiếng, mang theo tức giận: “Còn không phải là bố cháu mê muội vô dụng à, nuôi một con sói mắt trắng bên cạnh. Thanh Diên đó căn bản là gián điệp của Điện Quân Tình, là một con chó mà Monster nuôi bên người bố cháu mà thôi”
Chiến Quốc Việt giật giật khóe môi, bà nội lại mắng bố là mê muội vô dụng? Có mê muội vô dụng đi nữa thì cũng là con trai của bà ấy mà.
Nhìn thấy bà nội đã ở trong lăng mộ rất lâu rồi, tràn đầy oán hận, tình tình trở nên có chút gắt gỏng kỳ quái.
Chiến Bá Minh nói tốt thay cho con trai: “Kẻ thông minh nghĩ đến nghìn điều thì vẫn còn điều sơ sót, Hàn Quân không phát giác ra tâm địa độc ác của Thanh Diên, cũng bởi vì lúc đó nó còn quá nhỏ, cũng không biết là nhà họ Chiến gây thù chuốc oán nhiều, không đề phòng người khác cũng là chuyện bình thường”
Chiến Quốc Việt yếu đuối mà thở ra một hơi.
Cũng may mà tính tình của ông nội vẫn còn ổn.