*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Linh Trang, cách xa con bé một chút.”
Chiến Hàn Quân thu lại vẻ ngang ngạnh của mình bỗng nhiên nghiêm mặt cảnh cáo.
Linh Trang nhai một lúc lâu mới nhận ra.
Con bé ở trong miệng anh Hàn Quân là em gái mười ba.
Linh Trang hoang mang: “Cô bé chỉ là một đứa trẻ, thậm chí cô bé còn không bảo vệ được bản thân..” Cô cảm thấy anh Hàn Quân quá lo lắng về sự an toàn của cô.
Chiến Hàn Quân thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng làm việc.
Bảo bối Thanh An và Bé Tùng ngš ngay ngắn nghe giáo viên giảng bài.
Diệp Phong nói: “Tổng giám đốc bảo anh giúp hai đứa lập bảng kế hoạch học tập, hai đứa có ý kiến gì không?”
Bảo bối Thanh An cười híp mắt nói: “Giờ học của anh Diệp Phong nhiều một chút, giờ học của chú Quan Minh Vũ ít một chút.”
Xưng hô khác biệt lúc này làm cho Quan Minh Vũ không nhịn được cười sau đó vẫn không quên chiếm lợi của Di:: “Diệp.
Phong sau này cậu phải gọi t Diệp Phong hung hăng trừng mắt nhìn Quan Minh Vũ: “Con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện nhưng anh lớn rồi mà cũng không hiểu chuyện sao?”
Một câu nói làm cho Quan Minh Vũ nghẹn đến nỗi rốt cuộc không nói nên lời Bé Tùng hoàn toàn thất vọng: “Giờ học văn hóa ít một chút, giờ học thể dục nhiều một chút là được rồi.”
Sau đó Diệp Phong và Quan Minh Vũ chen chúc ở trong góc lập thời khóa biểu Đợi đến khi thời khóa biểu được làm xong Bảo bối Thanh An và Bé Tùng nhìn thấy thời khóa biểu được sắp xếp kín mít thì lập tức kháng nghị.
“Dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn heo. Hai người cho rãng bọn cháu là lao động làm thuê sao?” Bảo bối Thanh An lầu bầu: “Bọn cháu là học sinh, học sinh là đóa hoa của tổ quốc, trụ cột của nước nhà, hy vọng của dân tộc. Hai người không cho bọn cháu ngủ đủ giấc, đến lúc đó thành tích đi lên nhưng sức khoẻ không thể chống chọi được thì làm được gì?”
Diệp Phong và Quan Minh Vũ nhìn nhau: “Hình như con bé nói cũng có lý”
Cũng không thể để mấy đứa bé đi lại con đường cũ của bà chủ. Cả người bà chủ có tài năng kinh người nhưng bởi vì sức khoẻ yếu đuối nên không cách nào phát huy tài hoa, thực sự làm cho người ta tiếc hận…
“Vậy thì hủy bỏ một tiết tự học vào buổi sáng và buổi tối, để đảm bảo ngủ đủ giấc”
Diệp Phong đưa ra lời cuối cùng.
Bảo bối Thanh An cố gắng tối đa hóa lợi ích: “Còn vật lý hoá học…Em đã quyết định tương lai sẽ học khoa văn, em có thể không học hai môn này không?”
Diệp Phong nổi giận nói: “Không thể”
Bảo bối Thanh An ngập ngừng nói: “Cậu nói, lúc trước cậu treo cổ lên xà nhà rồi lấy dùi đâm vào đùi, vất vả treo hoá học vật lý ở trên lưng nhưng đã hoàn toàn trả lại hết cho giáo viên mà không giữ lại chút nào. Ð: người ngắn ngủi đau khổ, em không muốn sống lãng phí giống như cậu”
Quan Minh Vũ nói: “Cháu cũng không phải không biết cậu của cháu chỉ học cho có.
Khi đi học đều không nhớ kiến thức hoá học vật lý, nói cái gì mà trả lại cho giáo viên đó cũng chỉ là lấy cớ mà thôi”
Bảo bối Thanh An thở dài: “Cháu thích học, học làm cho mọi người vui vẻ. Mọi người vui vẻ thì cháu cũng vui”
Diệp Phong tối sầm mặt: “Sau này bớt xem tik tok lại”
Chương trình học bận rộn bắt đầu Bé Tùng đi học thì ngủ khò khò. Quan Minh Vũ và Diệp Phong tưởng rằng cậu bé là Chiến Quốc Việt, nghĩ rằng Chiến Quốc Việt là thân đồng thiên tài đã tốt nghiệp trường đại học Thanh niên Truyền kỳ nên không có quá nhiều yêu cầu với cậu bé.
Thế nhưng Bảo bối Thanh An sinh ra đã thích làm mê hoặc lòng người, nhìn thấy anh trai lười biếng không học thì cô bé cũng trở nên lơ đênh. Vì vậy bị Diệp Phong phê bình nghiêm khắc: “Bảo bối Thanh An, em sẽ phải đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp trung học vào tháng chín năm nay, nếu như em muốn thi vào trường cấp ba tốt nhất nước thì em phải chăm chỉ học tập”