Chiêm Sơn “Chú Chiêm Sơn được cứu rồi” Trại dân vỗ tay mừng rỡ.
Dư Nhân cùng Dư Tiền nhìn nhau, Dư Tiền vui mừng nói: “Chẳng lẽ là ông trời cho thần y xuống giúp chúng †a?”
Còn Nghiêm Mặc Hàn thì đỡ Linh Trang đi vào phòng khách không bị ai cả trở, Dư Nhân nhìn thấy bọn họ thì tự nhiên khó hiểu “Hai người có cách cứu chữa cho chú Chiêm Sơn à?”
Nghiêm Mặc Hàn xấu hổ cười nói: “Không có. Tôi mà không nói như vậy thì làm sao có thể đi vào đây được?”
Khuôn mặt tuấn tú của Dư Tiền trong nháy mắt trở nên đen thùi lùi, thấp giọng nói thầm “Thật là muốn giết anh ta”
Dư Nhân nhỏ giọng phụ họa “Tôi cũng đồng ý. Nhưng mà phải làm sau lưng Linh Trang”
Linh Trang tiến vào phòng khách nhưng vẫn không nhìn thấy Chiến Hàn Quân và Bé Tùng, bỗng nhiên cô cảm thấy đau buồn mất mát. Rồi cô lại nhìn thấy Ông lão Chiêm Sơn nằm trên giường, khuôn mặt ông đã gần như thành màu đen nhánh, Linh Trang sợ đến run rẩy cả người.
Dư Nhân biết Linh Trang đang sợ hãi trong lòng, anh cũng hiểu là sức khỏe Linh Trang không tốt, nên không muốn cô bị kích động mạnh. Nên vội phân phó mọi người: “Đưa bọn họ đi ra ngoài.”
Linh Trang đi đến trước mặt Dư Nhân, yếu ớt dò hỏi: “Anh họ của cậu đâu?”
Dư Nhân cảm thấy buồn bã.
Anh đã dùng phương thức hèn mọn nhất, đơn phương câm nín yêu thầm Linh Trang.
Rõ ràng trong lòng anh đang rạo rực đến phát cuồng, nhưng trên mặt lại phải làm ra vẻ không coi cô ra gì.
Như vậy mới có thể không khiến cho cô phải phiền lòng.
Nhưng Linh Trang lại đối xử với anh quá tàn nhẫn, luôn luôn đứng trước mặt anh và thể hiện sự quan tâm với Chiến Hàn Quân, không hề có ý định che dấu.
“Anh ta đang ở cùng Chu Mã ” Dư Nhân lạnh nhạt nói.
Trịnh Linh hơi sững sờ, con ngươi đen tròn đông cứng lại, sự kích động le lói trong lòng cô.
“Bọn họ đi với nhau làm gì?”
“Truy tìm tên sát thủ”
Linh Trang nghe vậy, liền quay đầu đi ra phía bên ngoài.
Nghiêm Mặc Hàn hung hăng trừng mắt nhìn Dư Nhân, giơ ngón tay cái lên, châm chọc: “Cậu cũng thật độc ác.”
Dư Nhân cũng cảm giác vừa rồi mình làm vậy không được, nên liền nói Dư Tiền: “Cậu đi theo bảo vệ cô ấy”
Trên đường đèo.
Chiến Hàn Quân đi bên cạnh Chu Mã vô cùng tự nhiên, từ xa nhìn lại, thì có vẻ hai người họ đang có quan hệ rất thân mật, giống như hai người yêu nhau tản bộ dưới ánh trăng.
Chu Mã không giấu nổi hạnh phúc, trên mặt luôn tươi cười.
Cô biết rằng anh Quân không thể cản được sức hấp dẫn của cô. Ở nơi không người như bây giờ, anh không cần giả vờ tình cảm của mình, cho nên anh mới cho phép cô đi gần anh như vậy.
Gần đến độ thân thể bọn họ giống như đang dính với nhau “Anh Quân, em biết là anh cũng thích em” Chu Mã thẹn thùng nói.
Chiến Hàn Quân không nói gì, khuôn mặt đẹp trai như tượng nhưng lại lạnh lùng, không trưng ra vẻ mặt gì cả, nên không thể biết được giờ này anh đang suy nghĩ gì.
Chu Mã lấy hết can đảm nghiêng người về phía anh, Chiến Hàn Quân nhíu mày. Trong mắt hiện lên sự ghét bỏ rồi nhanh chóng biến mất.
Anh đang dồn toàn bộ chú ý nhìn không gian đen tối trước mắt. Trực giác nhạy bén cho anh biết rằng anh đang bị theo dõi.
Người này không chừng là người bên cạnh anh, thân thủ thật cao cường.
Chiến Hàn Quân đang phải bảo vệ cho.
Chu Mã, nên không dám rút dây động rừng, nên mới cố ý đồng ý cho Chu Mã dựa gần mình.
“Hay quá nhỉ, Chiến Hàn Quân, thế mà cậu lại dám hẹn hò cùng người phụ nữ khác sau lưng em gái tôi, cậu làm tôi quá thất vọng rồi”
Bỗng nhiên, giọng nói của Nghiêm Mặc Hàn vang lên đều đều bên tai anh.
Chiến Hàn Quân xoay người, liền nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn đứng ở cách đó không xa, đang căm giận nhìn anh.
Còn bên cạnh anh ta chính là Linh Trang.
Linh Trang mặc một bộ trang phục trắng tỉnh khiết, tóc đen bay bay, sắc mặt cô giờ đã tái nhợt như tờ giấy, cô vốn đã có thân thể nhỏ yếu lại đứng yên lặng một chỗ giống như một bóng ma.
“Linh Trang?” Chiến Hàn Quân sợ tới mức mặt cũng trắng bệch ra.