Sau này sẽ không đan len trước mặt hai người đàn ông này nữa.
Cửa lớn của trấn Trấn Thanh Mai bỗng nhiên phát ra một tiếng động lớn Mọi người trong phòng khách ai nấy đều giật mình, sau đó hốt hoảng không hiểu chuyện gì xảy ra “Xảy ra chuyện gì vậy?” Nghiêm Mặc.
Hàn khẩn trương hỏi.
“Để cháu đi xem.” Bé Tùng bình tĩnh nói.
Bé Tùng chạy về phía cửa, mở cửa, thì thấy Chu Mã đang sợ hãi đứng ở cửa, thở hổn hển nói: “Tôi muốn gặp anh Quân”
Nói xong liền hướng về phía cửa định chạy thật nhanh vào trong.
Bé Tùng nhanh tay nhanh mắt, cả người dựa vào khung cửa, ngáng chân trước cửa, không cho Chu Mã đi vào trong.
“Có chuyện gì?” Bé Tùng vừa hành động hơi thô lỗ, nhưng vẫn tươi cười ấm áp hỏi.
Chu Mã đành phải nói ra tình hình thực tế, nôn nóng nói: “Bố tôi bị trúng độc, mà không phải loại độc Mạt Thế. Nên tôi muốn gặp anh Quân để cầu cứu, anh ấy có nhiều kiến thức, có thể sẽ biết tên loại độc này.
Bé Tùng biết sự việc nghiêm trọng nên đứng thẳng người, nói với Chu Mã: “Cô vào đị”
Chu Mã chỉ chờ vậy, cô chạy như điên tiến phòng khách, “Anh Quân, anh cứu bố em với: Chiến Hàn Quân nhìn thấy Chu Mã liền theo bản năng đứng lên, định chạy vào phòng trốn nhanh kẻo không kịp.
Nhưng khi nghe được Chu Mã nói câu “Cứu bố em” thì anh liền dừng bước. Anh quay đầu lại hỏi: “Bố cô bị làm sao vậy?”
Chu Mã bật khó “Em cũng không biết, em vừa đi từ trấn Thanh Mai về nhà thì phát hiện ra bố em có gì đó không bình thường, đến nói cũng không nên lời, cho nên em cho rằng ông ấy mắc bệnh, nên cho ông ấy uống thuốc…… Nhưng mà sua khi uống thì sắc mặt bố em càng lúc càng đen lại, nên em mới biết được là ông ấy trúng độc.”
Chiến Hàn Quân nhớ tới tên sát thủ đang lẩn trốn tại Mạt Thế, lòng anh phút chốc chùng xuống.
Anh bước ra ngoài ngay lập tức mà không nói một lời.
Khi bước ra tới cửa thì anh mới nhớ tới Linh Trang, anh dừng chân lại nhìn Linh Trang. Linh Trang vẫy vẫy tay với anh, giờ phút này sao mà ghen tuông cho được, cô vô cùng hiểu chuyện nói với anh: “Anh Quân, anh mau đi đi.”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Khi đi đến cổng lớn thì nhìn thấy Bé Tùng, Chiến Hàn Quân nói: “Con đi cùng bố”
Bé Tùng hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Chu Mã cũng không hiểu tại sao Chiến Hàn Quân lại làm ra như vậy, nên cô hơi liếc mắt nhìn qua Bé Tùng, Nhìn anh mặc áo gió màu đen, quàng khăn trắng, mái tóc bồng bềnh mềm mại, biểu cảm vô hại, rõ ràng anh ta là một đứa trẻ ngây thơ dễ thương.
Bảo anh đi theo thì giúp được gì đây?
Ba người vội vã đi vào nhà Chu Mã, thấy Ông lão Chiêm Sơn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, tựa như có ý đồ vận công để thải độc ra ngoài. Có lẽ vì máu đang bốc lên nên sắc mặt hơi đen, khác hẳn với màu da bình thường.
Bé Tùng nhìn thấy bộ dạng Ông lão Chiêm Sơn liền ngay lập tức kêu thất thanh “Áal”
Chiến Hàn Quân quay đầu nhìn Bé Tùng, sự kinh ngạc trong mắt Bé Tùng không thể giấu được bố anh.
“Con biết loại độc này không?” Chiến Hàn Quân hỏi Bé Tùng nói: “Con mới chỉ nghe qua loại độc này. Chưa từng gặp qua bao giờ.”
“Nói bố nghe thử xem nào”
“Chất độc này được gọi là độc dược mặt người. Mặt người bị nhiễm độc dần dân chuyển từ xanh sang đen. Nếu chuyển sang đen, ngay cả Hoa Đà sống lại cũng không thể cứu nổi.”
Bé Tùng nhìn Ông lão Chiêm Sơn “Người trúng độc chỉ mất tám tiếng đồng hồ là có thể chết vì trúng độc. Đây là hình thức tra khảo hữu hiệu nhất của xã hội đen bởi vì sau khi trúng độc, cơ thể từ từ tê liệt.
Ban đầu thì mất kiểm soát ý thức, sau đó khả năng ngôn ngữ dần mất đi, và khoảng thời gian này là thời điểm tốt nhất để lấy khẩu cung.”