Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1445: Làm mai?




Ông cụ lập tức hiểu rõ: “A, không phải muốn tôi làm mai cho con bé chứ?”

Chu Mã là thiếu nữ chưa lập gia đình xinh đẹp nhất Dư gia trại, có lẽ do được di truyền thiên phú của bố mình mà thân thủ vô cùng lợi hại.

Dư gia trại, vốn chính là một nơi nặng võ nhẹ văn, cô gái giỏi võ công giống như Chu Mã, trẻ tuổi giá trị nhan sắc lại cao, khiến những người khác phái vô cùng tôn sùng.

Mà con mắt của Chu Mã cũng rất cao, nhiều năm như vậy rồi vẫn không tìm đượcđối tượng phù hợp.

Ông cụ gầy gò gật đầu: “Nó đã có người trong lòng. Muốn để ông cụ ra mặt cầu thân giúp nó.”

Ông cụ nghe nói Chu Mã đã có người đàn ông mình thích, lập tức hào hứng. Tò mò dò hỏi: “Là con trai nhà nào thế?”

Ông cụ gầy gò chần chờ giây lát, xấu hổ nhìn ông cụ.

Tính cách ông cụ nóng nảy như mèo cào: “Cậu đừng có thừa nước đục thả câu. Tôi muốn biết, rốt cuộc là cậu ấm nhà nào mà còn có mị lực hơn cả Thừa Càn nhà tôi. Có thể làm cho Chu Mã cảm mến như thế?”

Rốt cuộc ông cụ gầy gò cũng lấy hết dũng khí nói: “Anh, người này chính là cháu ngoại trai bảo bối của anh”

“Hàn Quân?” Dư ông cụ đứng hình tại chỗ.

Khuôn mặt của ông cụ lập tức lộ vẻ xấu hổ nói: “Chiêm Sơn, tôi biết cậu không nhờ tôi giúp đỡ bao giờ. Mà tôi vốn phải đáp ứng cậu mới đúng. Thế nhưng có một chuyện tôi phải giải thích với cậu thật kỹ. Hàn Quân nhà tôi, nó đã có vợ rồi, mà nó đối với cô gái đó vô cùng cưng chiều. Người Chu Mã thích, làm sao hết lần này tới lần khác lại là nó vậy?”

Ông cụ khổ sở nói: “Tôi và Hàn Quân vừa mới nhận nhau. Cậu bảo tôi dùng gậy đánh uyên ương, ép Hàn Quân cưới Chu Mã, tôi không làm được.”

Ông cụ gầy gò cười nói: “Anh Dư, Chu Mã nhà em nói. Nó tình nguyện làm vợ bé của Hàn Quân. Về sau cũng sẽ hầu hạ bà Chiến thật t: “A?” Ông cụ thật bất ngờ. Dù sao Chu Mã cũng là một cô gái kiêu ngạo, vậy mà vì Hàn Quân oan ức chấp nhận làm vợ bé, thậm chí cam tâm hầu hạ Nghiêm Linh Trang. Có thể thấy được cô ta thích Hàn Quân cỡ nào.

Dư gia trại vẫn còn sót lại truyền thống một chồng nhiều vợ, ông cụ tuổi tác đã cao, đối với chế độ nhiều vợ cũng không cảm thấy mâu thuần. Cộng thêm ông cụ đã từng thề với Chiêm Sơn sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của ông ta, không chút do dự đồng ý.

“Chiêm Sơn, Hàn Quân bàn bạc một chút. Tôi nghĩ, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Ông cụ gầy gò mừng rỡ như điên: ‘Ai nha, vậy thì thật sự quá cảm ơn anh. Anh cũng biết, gả Chu Mã cho một người tốt chính là tâm nguyện trước khi chết của em mà. Hàn Quân là một nhân tài kiệt xuất, có tình có nghĩa, em thật sự rất thích cậu ấy, nếu như Chu Mã có thể gả cho cậu ấy, em có chết cũng không luyến tiếc”

Ông cụ đứng lên, cầm lấy tay của Chiêm Sơn cười nói: “Nếu chuyện thành thì tôi cũng rất vui vẻ. Cứ chờ tin tốt của tôi nhé.”

“Vâng. Anh”

Sau khi ông cụ gầy gò rời đi, mặt của ông cụ đỏ lên, mừng rỡ thở dài nói: “Ai nha, đây đúng là một mối lương duyên trời ban mà”

Người hầu đi tới, thận trọng nhắc nhở ông cụ: “Ông cụ, việc này chỉ sợ rất khó làm.”

Ông cụ xem thường: “Khó làm chỗ nào?”

“Lúc trước cậu Tước ở đây, cả ngày lẫn đêm đều nhớ về vợ mình. Về sau nghe nói cô ấy ngã xuống sườn núi mất tích, ông cụ đã quên mất bộ dạng điên dại của cậu ấy rồi sao?”

Ông cụ cười vang nói: “Hàn Quân thích Nghiêm Linh Trang là thật. Nhưng đàn ông mà, đặc biệt là đàn ông có giá trị nhan sắc cao, nào cứ mãi treo cổ ở một cái cây chứ.

Hàn Quân là đàn ông, là đàn ông đều sẽ yêu người đẹp. Cậu nhìn Dư Sinh đi, nó cứ mãi lưu luyến không quên vợ mình, thế nhưng vợ bé cũng lấy không ít đâu.”

Người hầu thấy vậy thì không khuyên can nữa.