Chiến Hàn Quân sờ đầu con trai, ngoảnh mặt làm ngơ với Thanh An đang nhìn chăm chú. Anh không quan tâm, không chú ý đến Thanh An, đổi lại là thái độ thù địch càng lúc càng mạnh của cậu.
Chiến Hàn Quân lên tâng, gõ cửa phòng ngủ của Lạc Thanh Du.
Đôi mắt Lạc Thanh Du mơ màng nhìn Chiến Hàn Quân đang bừng bừng lửa giận.
“Ngài Quân, có chuyện gì thế?”
“Bữa sáng.” Chiến Hàn Quân cắn răng nói hai từ.
Lạc Thanh Du lập tức giật mình tỉnh ngủ, rối rít nói: “Ôi, xin lỗi, tôi lập tức đi nấu”
Nhưng cô còn mặc áo váy ngủ cotton sát nách, bây giờ muốn thay ra mà Chiến Hàn Quân vẫn cứ đứng đó, dường như không có ý rời khỏi.
Chiến Hàn Quân nhìn cô mặc đồ ngủ hình Pikachu hoạt hình thì đáy mắt anh hiện vẻ giêu cợt.
Lạc Thanh Du che hình vẽ trẻ con trước ngực, cô xấu hổ, đỏ bừng mặt.
“Không cho phép anh nhìn.”
Anh lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, cho dù cô không mặc quân áo, thì tôi cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với dáng người phẳng lì của cô đâu”
Lạc Thanh Du mở to đôi mắt, dáng người của cô phẳng lì ư? Có nhầm không vậy, dáng người của cô có thể nói là tỉ lệ vàng đấy. Chỉ là váy ngủ rộng quá, che giấu dáng người hoàn hảo của cô mà thôi.
Khi Chiến Hàn Quân đang chuẩn bị quay người rời đi, thì Chiến Quốc Việt bỗng từ trên giường đứng dậy. Anh nhìn thấy cậu, cực kì tức giận mà nhìn Lạc Thanh Du.
“Tại sao Quốc Việt lại ở chỗ cô?” Lạc Thanh Du đến gần cậu, tuyệt đối không phải ý tốt.
Cô nhìn vẻ mặt đề phòng của anh, cũng tức giận trả lời: “Tối qua cậu bé mơ thấy ác mộng, anh làm bố mà không nghe thấy tiếng động sao?”
Cả người anh cứng đờ, Chiến Quốc Việt mơ thấy ác mộng thì sẽ chạy lung tung, trước đây đều là anh ôm cậu, nhưng dù anh có liên tục vỗ về thì cũng phải đợi đến khi trời sáng, cảm xúc kích động của Chiến Quốc Việt mới bình tĩnh lại.
Nhưng anh có chút bất ngờ, mặc dù tối hôm qua Chiến Quốc Việt phát bệnh, nhưng có vẻ vẫn suôn sẻ chìm vào giấc ngủ một khoảng thời gian sao? Tâm mắt của anh đặt vào tờ giấy màu đỏ bị cắt vô cùng xấu trên ô cửa sổ, bèn kì quái hỏi: “Đó là cái gì?”
Anh thích phòng sạch sẽ, gam màu chủ đạo thống nhất, vì vậy khi màu đỏ xen vào phong cách bài trí màu xám trắng, Chiến Hàn Quân chợt cảm thấy hoa mắt, tâm trạng khó chịu.
“Bùa trừ tà” Lạc Thanh Du giải thích.
Chiến Hàn Quân chắc chắn là người theo chủ nghĩa vô thần, anh cảm thấy vô cùng tức giận về hành vi phá hoại hoàn cảnh sống của Lạc Thanh Du.
“Xé đi”
Lạc Thanh Du bĩu môi, người này thật sự là không hiểu tình cảm.
“Không muốn xé, hôm qua tôi đã làm rất lâu đó, ngài Quân, treo thêm vài ngày nhé?”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân phủ kín một tầng băng.
Cô chịu thua, thở dài: “Được, được, được, xé thì xé.”
Thế nhưng cô vừa đi đến bên cạnh cửa sổ, Chiến Quốc Việt ầm ï gọi: “Mẹ, đừng xé chúng. Bọn chúng có thể bảo vệ con”
“Được rồi, dán tiếp đi” Chiến Hàn Quân lập tức thay đổi chủ ý, chẳng lẽ những thứ này chính là nguyên nhân giúp Quốc Việt nhanh chóng thoát khỏi cơn sợ hãi?
Tại sao trước đây anh không nghĩ đến chứ?
Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân, anh thật sự nuông chiều con trai đến mức không cần liêm sỉ.
Lật lọng, cảm xúc nắng mưa thất thường.