Dư Tiền lôi Nghiêm Linh Trang ra, khuyên giải: “Cô Linh Trang đã chết rồi, cậu chủ nhà tôi buồn hơn bất cứ ai khác.”
Đúng vậy, Linh Trang đi rồi, giống như mang cả hồn phách của Dư Nhân đi.
Dư Nhân thực sự là đau thương muốn chết Dư Sinh không ngờ được răng mình sẽ chữa lợn lành thành lợn què, vốn dĩ cho rằng sau khi Linh Trang và Dư Nhân đã gạo nấu thành cơm rồi, Linh Trang sẽ chấp nhận, sẽ cam tâm tình nguyện mà ở lại bên cạnh Dư.
Nhân Nhưng cô mang quyết tâm kiên cường thà làm ngọc vỡ còn hơn.
Tính cách này của Linh Trang, giống hệt với mẹ của Dư Nhân Trong lòng Dư Sinh cảm thấy cáu kỉnh, khó chịu mà đi vào trong phật đường, Vợ cả của ông ta là ni cô đang mặc đồ màu vàng đất, Tái Băng Hoa, ngồi xếp bằng trên đệm cói, dáng vẻ tiều tụy, nhắm mắt mà gõ mỡ.
Dư Sinh đi qua, ngồi xuống trước mặt bà ấy. Cáu kỉnh mà nhìn vợ của mình.
Bộ dạng ngăn ham muốn, tâm trong sáng kia của bà ấy. Bỗng nhen nhóm lửa giận trong lòng ông ta. Ông ta châm biếm mà nói: “Đừng gõ nữa, cả ngày cứ ngồi gõ cái thứ này, con trai cũng không quan tâm.
Giờ nó động tí là đe dọa ông đâu là muốn đi tu, đều là học bà hết.”
Tiếng mõ không hề gián đoạn, giọng nói bà Dư không nhanh không chậm mà vang lên: “Con trai ông nhiều như thế, bớt đi nó thì ông vẫn còn người nối dõi tông đường. Ông cứ phát lòng từ bi mà buông tha cho con trai tôi đi, nếu như nó hiểu rõ hồng trần mà muốn đi tu, thì ông cứ đồng ý cho nó đi”
Dư Sinh tức giận nói: “Bà đang muốn báo thù tôi hả? Rõ ràng là biết trong lòng tôi, vị trí của bà là không có người phụ nữ nào có thể lay động được. Cũng biết được trong lòng tôi chỉ nhận mỗi Dư Nhân là con trai. Tôi đồng ý cho nó đi tu, thì chẳng phải làm cho tôi đoạn tử tuyệt tôn hả?”
Bà Dư lạnh lùng cười một tiếng: “Dư Sinh, những lời ngon tiếng ngọt này, đi mà nói với Nhu Nga của ông ấy. Người đi tu như chúng tôi nghe thấy những lời nói dối này chỉ cảm thấy ghê tởm thôi.”
Nhu Nga cũng là vợ khác của Dư Sinh, cũng là hàng vợ như Tái Băng Hoa.
“Tôi biết ngay là bà vẫn đang còn giận dỗi. Có phải là giận tôi cưới Nhu Nga không?
Bà đốt phòng động phòng của tôi với Nhu Nga. Tôi cũng không trách bà. Bà lại dỗi lại tôi, trôi qua mười mấy năm rồi, bà vẫn chưa hết giận à?”
Nhắc đến cái tên “Nhu Nga”, đột nhiên tiếng mõ bị gián đoạn.
Bà Dư chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt của bà ấy mang theo ánh nước, mang đầy tính công kích.
“Dư Sinh, sự tức giận trong lòng tôi, cả đời này đều không biến mất đi được. Cả đời này của tôi đều không thể tha thứ cho việc ông phản bội tôi, càng không thể tha thứ cho ả cướp chồng kia được.”
Dư Sinh rất tức giận: “Tái Băng Hoa, không được vô lễ với Nhu Nga.”
Bà Dư tức giận mà trừng mắt nhìn ông ta: “Bảo bốn nhà ông đi đâu rồi, mà phải chạy đến chỗ tôi làm cái gì?”
“Không thể nói lý mà.”
Dư Sinh hổn hển nói xong, liền giận dữ rời đi.
Bà Dư nhìn theo chiếc mõ đã được mài nhẫn như gương, tâm trạng chán nản.
Phòng củi, trại bốn mươi tám.
Đã một ngày một đêm Chiến Hàn Quân chưa ăn gì rồi. Cặp đồng tử sáng ngời hấp.
dẫn kia, giờ đã có chút bơ phờ rồi Ông cụ bưng đồ ăn thơm phức đi đến phòng củi, nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang ngã vào bên đống củi khô bên cạnh, nhất thời liền nở nụ cười vô cùng đắc ý.
“Thằng nhóc, đói rồi hả?”
Chiến Hàn Quân tinh nghịch mà nhìn ông cụ, nói: “Ông ngược đãi tôi như vậy, không sợ có ngày sẽ bị báo ứng sao?”
Ông cụ Dư cười điên cuồng: “Báo ứng sao? Ha ha, chuyện xấu tao làm chồng chất thành đống, sớm muộn gì cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục. Địa ngục cũng không có tầng mười chín, thế thì tao giết thêm mày nữa cũng không nhiều nhặn gì.”
Chiến Hàn Quân nhìn thấy ông cụ Dư.
không hề ăn năn hối hận, đành bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Ông già, địa ngục không chứa được người chưa chết đâu. Chi sợ ông có luân hồi sang kiếp sau thì gia đình sẽ phải ly tán, lại chịu nỗi khổ trở mặt thành thù.”
Giống như anh và ông ta.
Ông cụ khẽ ngây người, trong phút chốc ánh mắt trở nên hơi mơ hồ.
Đột nhiên ông cụ nhớ đến đứa con gái đã chết sớm của mình -Thiên An.