Gương mặt đẹp trai của Dư Nhân đen như đít nồi: “Nếu như sau này cô ấy không tha thứ cho con, con sẽ cắt đứt quan hệ với bố. Sau này bố già rồi, có thể lượm một đứa con hoang về phụng dưỡng tuổi già cho bố đấy”
Dư Sinh tức giận nắm chặt tay: “Thằng ranh con này, nói chuyện như vậy.
là muốn ăn đòn có phải không? Ông đây cần con phụng dưỡng tuổi già à? Con không phụng dưỡng tuổi già cho bố thì bố sẽ kêu Dư Tiền phụng dưỡng tuổi già cho tôi Dư Tiền nhìn thoáng qua cậu chủ một cái, lần này anh ta cũng cảm thấy ông chủ làm có chút quá đáng, cho nên quyết định đứng về phía của cậu chủ.
Khuôn mặt Dư Tiền lộ ra vẻ lúng túng: “Ông chủ, tôi còn phải phụng dưỡng tuổi già cho bố mẹ mình nữa, nên tôi đành phải lực bất tòng tâm, xin lỗi.”
Dư Sinh nói: *Ây da, không ai phụng dưỡng tuổi già cho tôi rồi phải làm sao đây? Tôi có nhiều bảo vật như vậy, lẽ nào phải hiến tặng cho quốc gia hết sao?”
Dư Tiền lập tức thay đổi lập trường: “Ông chủ, tôi có thể cưới nhiều vợ, sinh nhiều con trai, phụng dưỡng thêm một người chắc là không thành vấn đề.
Dư Nhân tức giận nói: “Dư Tiền, nhân phẩm của anh bị chó ăn rồi sao?”
Dư Tiền rụt cổ không dám trả lời.
Dư Sinh nói: “Dư Nhân, mặc dù con có được Nghiêm Linh Trang bằng thủ đoạn không mấy vẻ vang, nhưng cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của con rồi, hiện tại hai người đã gạo nấu thành cơm, cô ấy đã là người phụ nữ của con phụ nữ mà mất đi sự trong sạch, thì trái tim của cô ấy sớm muộn gì cũng thuộc về con mà thôi.”
“Con ở đây gây sự với bố, còn không bằng trở về an ủi cô ấy thì hơn. Mau chóng chuẩn bị cho cô ấy một đám cưới hoành tráng, làm cho cô ấy vui vẻ.”
Dư Nhân oán hận trừng mắt nhìn Dư Sinh: “Những lời này không cần bố phải nhắc nhở con”
Anh ta yêu Linh Trang, anh ta sẽ trao tất cả những gì mình có cho Linh Trang.
Dư Nhân trả đũa nói: “Dư Sinh, con biết bố muốn bế cháu nội.
Nhưng con phải nhắc nhở bố một điều rằng, Linh Trang đã có ba đứa con, nếu như cô ấy không muốn sinh con nối dõi cho nhà họ Dư, con cũng sẽ tuyệt đối không ép buộc cô ấy đâu”
Dư Nhân nói như vậy, hoàn toàn không phải nhất thời xúc động.
Trong lòng của anh ta biết rất rõ, nhà họ.
Dư đã phá hủy nhà chồng của Linh Trang, Linh Trang có thể sẽ không tha thứ cho nhà họ Dư.
Cô ấy đương nhiên sẽ không chịu sinh con nối dõi cho nhà họ Dư rồi Dư Sinh nghe kết quả này, bỗng chốc chết lặng Thì ra ông ta dày công bày mưu tính kế, chỉ là để làm đá lót đường cho người khác.
Ông ta không nhận được một chút lợi ích nào?
Dư Sinh tức giận: “Dư Nhân, con đang nói bậy bạ cái gì đó, con kết hôn với cô ấy mà không sinh con của chính mình, vậy thì kết cái cọng lông ấy?”
Dư Nhân mỉm cười: “Điều này à, sợ rằng bố không thể quyết định được”
Thành công làm Dư Sinh tức giận. Dư Nhân hài lòng rời đi.
Dư Sinh cực kỳ phẫn nộ nói: “Thắng nhóc thối tha kia, con quay lại cho ông đây, chúng ta bàn bạc lại”
Dư Nhân vẫy tay với ông ta: “Con phải đi chuẩn bị hôn lễ rồi. Không có thời gian”
Bây giờ Dư Sinh không muốn Nghiêm Linh Trang kết hôn với Dư Nhân chút nào, vì vậy ông ta tức giận đến giậm chân.
“Tức chết tôi mà. Ai da, tức chết tôi mà”
Dư Nhân quay lại trại số bốn mươi tám.
Đêm đó, anh ta đứng bên cửa sổ, nhìn về viện Thanh Phong, một đêm không ngủ.
Trong lòng vừa thấp thỏm lo sợ, lại vừa âm thầm có chút vui mừng.
Nghĩ đến cảnh tượng hoan ái giữa anh ta và cô, mà cô không có cự tuyệt, trong lòng anh ta lại sinh ra niềm khao khát vô tận không thể giải thích được. Giống như trong khoảnh khắc đó, mùi hương của hoa đào nở rộ trong lòng.
Đẹp đến mức khiến cho anh ta say đảm.
“Dư Tiên”
“Cậu chủ.”
“Đi lấy chiếc nhẫn kim cương của tôi đến đây: Dư Tiền cười nói: “Cậu chủ, anh định cầu hôn cô Linh Trang sao?”
Dư Nhân gật đầu: “Trong lòng tôi, cô ấy cao quý và thuần khiết hơn tất cả những người phụ nữ khác.
Tôi sẽ cho cô ấy sự tôn trọng mà cô ấy xứng đáng có được.”