Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1293: Đừng lo




Lúc này đột nhiên bên trong viện Thanh Phong mở cửa chính ra, Linh Trang mặc áo choàng đính lông tuyết trông yên tĩnh đứng đó như cô gái trẻ.

*A Nguyệt” Linh Trang kêu một tiếng.

“Cô chủ.” Chiến Hàn Quân nhìn thấy Linh Trang xinh đẹp động lòng người như vậy, tâm trạng kích động, lo lắng trước đó bất chợt trở nên thoải mái, tươi đẹp hơn.

Anh đi tới đưa Thảo Quyết Minh vào trong tay Linh Trang, thuận tiện còn vẽ hai cái vòng tròn đồng tâm lên lòng bàn tay của cô.

Linh Trang lập tức hiểu rõ ý của anh, đây chính là một chữ “Hồi” đơn giản, trong lòng cô cảm thấy rất bức bối, anh Hàn Quân kêu cô trở về làm gì?

Ngay lúc này, cô lại nghe được giọng nói với thâm ý khác của Chiến Hàn Quân vang lên: “Cô chủ, đừng lo lằng, tôi sẽ đi theo bọn họ một chuyến. Tôi nghĩ họ chỉ cần tôi thôi”

Linh Trang cau mày, anh Hàn Quân nói một câu này thật sự là cực kỳ bất ngờ, sơn trại nhà họ Dư sao lại cần anh chứ?

Chỉ là rất nhanh người như Linh Trang đã hiểu ý tứ này, thì ra anh Hàn Quân viết ra chữ “Hồi” này trong lúc gấp gáp. Dụng ý cũng có hơi gượng ép một chút là để cô suy nghĩ kỹ hơn câu nói và đảo từ đằng sau lời của anh lại.

“Họ cần tôi” thì biến thành “ Tôi cần họ.”

Linh Trang hiểu ý, anh Hàn Quân là để mình xuống núi trước, điều động thành viên tổ chức Quỷ Ảnh lên núi.

Tâm trạng của Linh Trang lập tức trở nên nặng nề hơn, bỗng nhiên anh Hàn Quân để Quỷ Ảnh lên núi làm gì chứ? Chẳng lẽ là anh phát hiện ra bí mật gì trong Tàng Thư Các hay sao?

Bởi vì cô luôn tin tưởng Chiến Hàn Quân cho nên không tiếp tục nói nhiều nữa.

Chiến Hàn Quân nhìn chăm chằm Linh Trang đầy tình cảm lần nữa, sau đó đi thẳng tới hướng Tàng Thư Các, nói: “Dẫn tôi đi gặp ông già kia đi”

Dư Tiền uống được thuốc giải rồi nên bụng chỉ còn ầm ï một chút. Đối với cái kẻ muốn làm chốt thí này tất nhiên anh ta sẽ không cho sắc mặt tốt: “Ông cụ nhà chúng tôi là người anh muốn gặp thì gặp hay sao?”

Chiến Hàn Quân lười biếng nói: “Muốn giải quyết tôi tại chỗ sao? Chẳng lẽ các người không muốn biết, vì cái gì mà tôi biết đến sự tồn tại của Tàng Thư Các hay sao?”

Dư Tiền và Dư Nhân hai mặt nhìn nhau, trong lòng hai người không hẹn mà gặp cùng tính toán chung một chuyện: Cái tên A.

Nguyệt này giống như hiểu rất rõ đường đi lên đỉnh Châu Phong vậy, anh ta tồn tại đối với Mạt Thế chính là một uy hiếp to lớn. Để làm rõ lai lịch của anh ta trước, có lẽ còn chưa thể tùy tiện giết chết anh ta được rồi.

Dư Nhân thì ước gì đem củ khoai lang nóng bỏng tay này vứt qua cho ông cụ, nên lập tức nói với Dư Tiền: “Nếu anh ta đã muốn gặp ông cụ, vậy đưa anh ta tới đó đi”

Dưới đáy mắt Dư Tiền lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác, người này nhất định không biết khi rơi vào trong tay ông cụ thì không chết cũng phải bị lột một lớp da sao?

“Đi thôi” Dư Tiền vênh mặt hất hàm sai khiến nói với Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân trừng Dư Tiền một cái: “Dẫn đường đi”

Dư Tiền trố mắt ra, xùy một tiếng nói: “Đã là tù nhân, còn không biết lượng sức chỉ nữa?”

Chiến Hàn Quân khinh thường anh ta nói: “Trước khi tôi chết, kéo theo một cái nệm chống lưng không phải không được nha”

Trong nháy mắt Dư Tiền đã nhảy cách anh thật xa, còn hoảng sợ nói với đội bảo vệ: “Nhìn kỹ anh ta cho tôi.”

Anh ta không có ý tốt nói câu này chính là ý tuyệt đối đừng để anh ta làm hại tới ông cụ Dư Tiền dẫn theo đội bảo vệ rời đi, Dư Nhân cũng ngạc nhiên nhìn qua Linh Trang.

“Linh Trang, bên ngoài gió rét rất lạnh, em đi vào trong đi.”

Mặt mày Linh Trang không thể hiện chút gì, giọng điệu cũng lạnh lùng: “Dư Nhân, anh nhất định rất tò mò, tại sao tôi lại đến sơn trại của nhà họ Dư đúng không? Đồng thời anh cũng rất tò mò, vì sao mắt của tôi lại mù đúng không?”

Dư Nhân gật đầu, đau lòng nói: “Linh Trang, anh biết cuộc sống của em mấy năm nay trôi qua không tốt. Nếu như em nguyện ý chia sẻ với anh, vậy anh có thể làm người nghe của em.”

Linh Trang cười với gương mặt tái nhợt, không có chút sức lực nói: “Tôi đã giải thích rõ chuyện ba năm này của mình cho Dư Tiền nghe, anh có lời gì muốn hỏi thì cứ việc tới hỏi anh ta. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với anh là tôi phải đi về. Anh giữ gìn sức khỏe nha.”

Linh Trang nói xong thì lập tức quay người đi vào trong nhà.

Dư Nhân đưa mắt nhìn theo bóng lưng dứt khoát rời đi của Linh Trang, anh ta cảm giác vô cùng lạc lõng.