Thời điểm Dư Tiền muốn đưa tay kéo cô, Linh Trang liền xuất ra tuyệt sát kĩ của mình, chạm đến cánh tay của Dư Tiền, sau đó cơ thể của cô mềm dẻo như một con rắn lăn đến phía sau lưng và nhanh chóng lưu loát tóm lấy cổ anh ta.
Sự thất bại của Dư Tiền cũng có nguyên nhân giống như Dư Sinh.
Đánh giá thấp kẻ thù!
“Cô gái mù này biết võ thuật sao?” Có người nghẹn ngào kêu lên.
Dư Nhân giật mình không thôi!
Thực ra, từ khi Linh Trang bước vào cổng trại, anh ta đã để ý đến cô rồi.
Vẻ quyến rũ của cô rất giống Linh Trang nhưng ngoại hình lại khác nhau cộng thêm cô là một cô gái mù yếu đuối, Dư Nhân mới phủ nhận cô là Linh Trang.
Nhưng cô ấy lại biết võ và trình độ linh hoạt nhanh nhẹn không kém gì Linh Trang.
Dấu chấm hỏi trong lòng Dư Nhân lại hiện lên, liệu cô ấy có phải là Linh Trang không?
Người yếu đuối như Linh Trang lại có sức mạnh để kiềm chế Dư Tiền khiến cho sức lực anh ta dần bị xói mòn. Dư Tiền nhân cơ hội nằm cổ tay cô, nâng cô lên rồi quăng ngã xuống đất.
Sau đó anh ta đưa chân dẫm lên bụng cô, Linh Trang đưa tay dùng sức chống chọi chân của anh, có lẽ là tức hổn hển, Linh Trang tức giận nói.
“Dư Tiền, anh buông tôi ra ngay.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chiến Hàn Quân kéo cúc áo bên trên áo khoác, đập.
vào mắt Dư Tiền, Dư Tiền đau đớn, che mắt buông Linh Trang ra.
Linh Trang bò dậy khỏi mặt đất. Nghiêm Mặc Hàn tranh thủ thời gian vội vàng chạy tới đỡ cô dậy sau đó tựa như một con thú nổi điên liên tục đấm đá vào người Dư Tiền, vừa đánh vừa chửi.
“Dư Tiền, mày dám đánh em gái của tao à? Ông đây liều mạng với mày”
Chị cả và Anh Nguyệt cũng chạy đến giúp Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn làm sao là đối thủ của Dư Tiền được, ngay sau đó anh ta đã bị Dư Tiền ném xuống đất rồi tung năm đấm đấm vào mặt Nghiêm Mặc Hàn một cách tàn nhắn.
Nghiêm Mặc Hàn gầm lên: “Con mẹ nó mày đừng đánh vào mặt tao nữa được không? Mặt là mặt tiền đấy. Đồ khốn nạn. A aaa”“
Anh Nguyệt bị dọa đến chưa tỉnh hồn kêu lên: “Chồng ơi?”
Linh Trang nghe thấy cái thanh âm rối bời này, bởi vì không nhìn thấy, chỉ là lo lắng đến Nghiêm Mặc Hàn. Một khắc này liền đánh bạc tất cả, rống giận.
“Dư Nhân, nếu anh dám làm tổn thương anh trai tôi, tôi sẽ khiến anh phải trả giá rất đất”
Cô từ bỏ tất cả sự ngụy trang, tê tâm liệt phế hò hét một tiếng.
Dư Nhân nghe thấy giọng nói quen thuộc.
kia, trong phút chốc liền sững sờ hóa đá.
“Linh Trang, thật sự là em sao” Đôi mắt Dư Nhân ánh lên những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Mau thả bọn họ ra” Anh từ bên trong yết hầu tắc nghẽn gấp gáp gạt ra hơi thở thanh âm mong manh.
Quan Minh Vũ không có ý thả Dư Sinh nhưng Dư Sinh đột nhiên vươn tay nắm ngay huyệt ở cổ tay Quan Minh Vũ khiến toàn thân Quan Minh Vũ mất hết sức lực, súng còn chưa kịp bóp cò. Dư Sinh đã nhanh chóng đoạt lấy vũ khí của anh.
Động tác của Dư Sinh nhanh đến mức Quan Minh Vũ căn bản không nhìn rõ được, giờ phút này cái gáy tất cả đều là mồ hôi lạnh, hóa ra vừa rồi anh ta cưỡng ép Dư Sinh cơ bản là đối với Dư Sinh không có bất kỳ chút uy hiếp nào.
Dư Sinh vỗ tay cười sang sảng. “Thì ra cô gái mù này quả thật là người phụ nữ mà con trai tôi yêu thích phải không?”
Đối với Linh Trang, Dư Sinh cũng là tương đối hài lòng. “Ừm, dáng dấp không tệ.
Can đảm cũng không tệ. Làm con dâu tôi, tôi rất thích”
Chiến Hàn Quân tức giận đến giống như một búp bê bơm hơi, toàn thân chỉ muốn nổ tung. Nhưng nếu Linh Trang đã tự khai báo.
thân phận của mình, anh cũng không thể hấp tấp đòi lại cô.
Nếu không, thân phận của anh sẽ bị bại lộ.
Nằm đấm Dư Tiền còn đang dừng lại tại không trung, giờ phút này trong đầu có chút hoang mang.
Vừa rồi hình như anh ta đã đánh cô chủ tương lai, vậy sau này anh ta có còn mạng để sống không đây?
Nghiêm Mặc Hàn đẩy Dư Tiền ra khỏi người anh ta, vung nắm đấm trả đũa Dư Tiền. Tức giận nói: “Dư Tiền, mày còn dám đánh em gái của tao không? Mày còn dám đánh vào mặt của tao nữa không? Tao xé nát mày ra”