Có phần chần chừ, nhưng vẫn ra lệnh cho đám cấp dưới: “Dẫn họ vào đi”
Mấy tên cấp dưới trẻ tuổi lập tức bước lên, giọng điệu cũng chẳng thể coi là thân thiện gì cho cam, hất hàm ngạo mạn nói: “Đi thôi”
Chiến Hàn Quân đánh mắt với Quân Minh Vũ và Nghiêm Mặc Hàn.
Thực tế là, Nghiêm Mặc Hàn đã sợ đến chẳng thốt nổi lời nào. Thời điểm cất bước đi, chân anh ta đã nhẹ bẵng, còn phải nhờ Chiến Anh Nguyệt dìu đi một phen.
Chiến Hàn Quân và Linh Trang đi ở cuối đoàn người. Đợi đến sau khi bước vào đại sảnh, cảm nhận được không khí ấm áp, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt của Chiến Hàn Quân bấy giờ mới hơi thư giãn.
Dư Sinh đã ngồi sẵn ở phòng tiếp khách, nơi trải thảm da hổ sang quý. Đôi mắt sắc bén như chim ưng uy nghiêm nhìn chăm chú nhóm người Chiến Hàn Quân.
“Bây giờ có thể nói cho tôi, tin tức mà Dư Nhiên nhờ các người chuyển lời là gì chưa?”
Chiến Hàn Quân thế mà lại liếc nhìn Dư Sinh một cái, trên gương mặt anh tuấn chẳng thể tỏ vẻ hài lòng: “Đạo đãi khách của mấy người là như vậy đấy ư? Có thể cho chúng tôi vài tách trà nóng…”
“Tôi thấy cậu đang muốn kiếm chuyện chứ gì?”
Dư Tiền nhảy dựng lên.
Dư Sinh cố nén cơn tức bùng lên trong lòng, không nhịn được quát Dư Tiền: “Pha trà, đem trà lên!”
Tâm trạng của Dư Nhân lúc này cực kỳ tuột dốc, rặt một vẻ nằm rạp trên ghế nhìn tường mà ngây ngốc.
Sau khi Dư Tiền mang trà lên cho nhóm người Chiến Hàn Quân, thì Chiến Hàn Quân tự mình uống thử trước, sau đấy mới đưa sang cho Linh Trang Uống trà rồi, bấy giờ Chiến Hàn Quân mới lại nói: “Nghe bảo thịt dê nướng, thịt bò nướng của trại nhà họ Dư rất ngon, không biết hôm nay có được vinh hạnh nếm thử những món ngon này hay không?”
Hai tay đặt hai bên thành ghế của Dư Sinh thoắt siết chặt, móng tay gần như bấm hẳn vào lòng bàn tay.
Thắng ranh này đúng là được voi đòi tiên mà.
Chiến Hàn Quân bày vẻ bề trên tỏ ra nếu mấy người không phục vụ chúng tôi cho tốt thì đừng hòng tôi nói tin tức gì.
Dư Sinh chỉ có thể nén giận, cố gắng cười thật tươi mà nói: “Hôm nay không có sẵn thịt dê lẫn bò nướng. Hay thôi mọi người cho chúng tôi nợ lần này đi, chờ sau này mọi người quay lại đây, chúng tôi nhất định mổ dê mổ bò tiếp đãi mọi người.”
Chiến Hàn Quân ra vẻ e ngại: “Thế… làm phiền ông chủ sắp xếp giúp chúng tôi vài căn phòng cho khách”
Dư Sinh nhịn đến mức không thể nhịn được nữa.
Nhưng Dư Nhiên là đứa cháu mà ông ta thích nhất, tin tức của Dư Nhiên ông ta cực kỳ coi trọng.
*Đi đi, chuẩn bị phòng cho họ”
Chiến Hàn Quân dẫn nhóm người Linh Trang rời khỏi đại sảnh, đến phòng ở cho khách.
Bọn họ vừa rời khỏi tức thì, Dư Sinh không nhịn nổi nữa vỗ mạnh ghế ngồi “Tức chết ông đây, tức chết mất. Thứ quái đản gì thế chứ, lại dám yêu cầu lên yêu cầu xuống với ông đây…”
Đây vẫn là lần đầu tiên Dư Nhân thấy bố anh ta tức giận đến vậy. Ngày thường ông bố nhà anh ta đều là diễu võ giương oai hất hàm sai bảo người khác, nay lại bị một tên ranh con chẳng biết từ xó nào chui ra vênh mặt sai bảo ngược lại, không nổi điên lên mới là lạ.
Dư Sinh càng tức giận thì đứa con bất hiếu tên Dư Nhân này càng vui vẻ, anh ta rốt cuộc cũng cân bằng được tâm lý. Trào phúng ông ta cực kỳ nhiệt tình: “Ha ha, không phải bố chế giễu con vì đã nhận nhầm người à? Bố thì không nhận lầm ai rồi, nhưng lại bị thằng ranh kia xem như khỉ mà đùa bỡn, kết cục cũng có khá hơn con tý nào đâu?”
Dư Sinh chống nạnh, tức tối quát: “Con cứ chờ đấy. Chờ đến khi chúng ăn uống no say rồi, thì lôi chúng ra giết lấy thịt”
Dư Nhân giơ hai tay trời, ngón tay út bên tay trái chẳng còn lành lặn. Thấy nó, đáy mắt Dư Nhân ánh lên vẻ ảm đạm như thể vẫn còn tổn thương dữ lắm.
“Ba năm rồi con chưa giết người”
Dư Sinh lặng thinh nhìn con trai ông ta: “Vì một người đàn bà thôi, đáng giá thế à”
Trên gương mặt Dư Nhân hiện lên vẻ kiên định không từ bỏ.
Bên kia.
Dư Tiền dẫn nhóm người Chiến Hàn Quân qua phòng khách, thế như Chiến Hàn Quân lại chẳng hề hài lòng với căn phòng này: “Tôi muốn đổi phòng, đổi loại có căn bếp nhỏ ấy”