*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan Minh Vũ rất phong độ nói với chị gái: “Chị gái, để tôi cõng chị”
Do chị gái người yếu nên cũng không cậy mạnh, gật đầu đồng ý.
Nghiêm Mặc Hàn thút thít, anh ta bước đi chầm chậm than thở, nhưng vẫn chú ý đến mặt mũi, nói với Anh Nguyệt: “Anh cõng em nhé.”
Anh Nguyệt thấy sắc mặt tái nhợt của.
Nghiêm Mặc Hàn, cũng không biết là do bị đông cứng hay vốn là người thể lực yếu thì nói: “Chính em tự đi thôi. Anh làm thế nào mà đừng để em cống là được rồi”
Nghiêm Mặc Hàn vô cùng cảm động: “Anh Nghiêm Mặc Hàn đời này cưới được em, nhất định là bởi vì đời trước anh đã làm nhiều chuyện tốt tích đức cho đời sau.”
Chiến Hàn Quân không ưa nhất chính là mặt mũi của người đàn ông tiểu nhân Nghiêm Mặc Hàn này, trực tiếp đả kích: “Vậy cô ấy gả cho cậu nhất định là vì đời trước làm quá nhiều chuyện thất đức rồi mà”
Nghiêm Mặc Hàn: “…”
Anh Nguyệt: *..”
Người phụ nữ dẫn đường đưa bọn họ đi một đoạn đường bình thường sau núi, đi tới lối rẽ trước mặt xuống núi, người hướng dẫn đường dừng lại xoay người hỏi bọn họ: “Lịch sử ghi lại đường bên trái này chết ba trăm tám mươi hai người, con đường bên phải này chết hai trăm tám mươi ba người du khách.
Các người muốn đi bên nào?”
Nghiêm Mặc Hàn run rẩy: “Tại sao lại chết nhiều người như vậy?”
*Vô tình ngã xuống núi, ngã chết Nghiêm Mặc Hàn run run nói: “Vậy thì chúng ta đi bên phải, bên phải ít người chết hơn một chút.”
Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân: “Làm sao cậu biết?”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi đoán thôi”
Trên thực tế, Chiến Hàn Quân có thể nói ra những hiểu biết chính xác cũng chỉ là nhờ mẹ Dư Thiên An để lại cho anh bản đồ thôi.
Trại nhà họ Dư.
Dư Nhân mang Dư Tiền vội vàng chạy tới phòng khách trại nhà họ Dư.
Trong đại sảnh, ông chủ Dư Sinh ung dung nhàn hạ ngồi trên ghế salon. Trong miệng ngậm tẩu thuốc lá, mặc dù đã sắp đến tuổi sáu mươi nhưng trông ông ta lại có vẻ trẻ tuổi Bên ông ta là mấy vợ bé vẻ ngoài xinh đẹp đứng cạnh. Các cô đều đang độ tuổi thiếu nữ, đáng yêu đến mức muốn người ta bóp một cái. Ai cũng đều là chim sa cá lặn, mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn.
Dư Nhân bực tức đi đến trước mặt ông “Ông già kia, ông đưa tôi cây g là có ý gì? Muốn mắng tôi là đồ ngốc sao?”
Ông ta chậm rãi nói: “Con lớn rồi, lại không nghĩ vì bố con mà nối dõi tông đường, mắng con ngu ngốc là còn quá nhẹ”
Dư Nhân hất cằm với cấp dưới của anh ta là Dư Tiền, Dư Tiền vội vàng cầm cây xương rồng trên tay để vào phòng khách.