Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1253: Đi xe buýt




Chiến Hàn Quân đến thì vòng tay ôm lấy Nghiêm Linh Trang, cùng họ đứng ở nhà ga xe khách chờ.

Ngoại trừ ô tô cá nhân ra, nếu muốn đến quận Đào Hoa, họ chỉ có thể đến bến xe khách này để đi xe khách.

Xe khách đi mất sáu tiếng mới đến quận Đào Hoa. Hơn nữa, khi nhập cảnh toàn là đường núi dốc, Anh Nguyệt, người chưa từng đi xe buýt bao giờ, nhanh chóng cảm thấy chóng mặt.

“Chồng ơi, em sắp chết đến nơi rồi. Em bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt hoa mắt quá…” Anh Nguyệt gào khóc kêu lên.

Sau đó cô ấy bắt đầu nôn mửa, Nghiêm Mặc Hàn võ nhẹ vào lưng cô ấy, sợ đến mức cũng gào khóc theo: “Vợ ơi, em có sao không? Em đừng làm anh sợ chứ?”

Chiến Hàn Quân lườm bọn họ, vẻ mặt đầy chán ghét: “Chỉ là say tàu xe thôi, không chết được đâu. Đừng có chuyện bé xé ra to như tỈ Nghiêm Mặc Hàn hứng bãi nôn của Anh Nguyệt vào túi rác, sau đó cứ cầm nó trên tay, không biết phải giải quyết thế nào. Chiến Hàn Quân nhìn bộ dạng của anh ta mà mắc ói, bực đến mức khiến khuôn mặt đẹp trai của anh đen sì như than: “Không ném ra ngoài đi hay là để giữ lại ăn Tết?”

Nghiêm Mặc Hàn nhanh chóng mở cửa kính xe, ném túi rác xuống dưới vách đá trên đường núi Một tiếng sau khi xe khách bị xóc nảy liên tục trên đường núi, Nghiêm Linh Trang cũng buồn bực thúc giục: “Anh Hàn Quân chồng ơi, hình như em cũng bị say xe rồi”

Linh Trang đã quen gọi anh ấy là anh Hàn Quân, đột nhiên thay đổi xưng hô nên có chút không quen.

Nghe ắc mặt của Chiến Hàn Quân trở nên tồi tệ, giọng nói của anh khó có thể che giấu được sự căng thẳng: “Linh Trang à, em năm xuống gối lên đùi anh đi, như vậy em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy”

Linh Trang vừa mới nằm trên đùi anh thì bỗng nhiên cô nôn mửa liên tục.

Chiến Hàn Quân không kịp mở túi rác hứng, thế là anh dùng luôn tay hứng bãi nôn của cô, Nghiêm Mặc Hàn quay đầu lại, nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang hứng trọn đống nôn thốc nôn tháo đó, nhưng khuôn mặt đẹp trai của anh thì lại chẳng hề tỏ ra ghét bỏ tí nào, chỉ lo lắng nhìn Linh Trang.

Vẻ mặt của Nghiêm Mặc Hàn thật khó tả, anh ta ngay lập tức chế nhạo.Chiến Hàn Quân:” lẹ kiếp, đúng là cái loại tiêu chuẩn ôn của chúng tôi nôn ra thì cậu làm bộ mắc ói. Thế còn bãi nôn bẩn thỉu em gái tôi nôn ra trong mắt cậu chắc là thơm lừng nhỉ?”

Chiến Hàn Quân xử lý bãi nôn đâu ra đấy, rồi mới lấy khăn giấy khử trùng lau tay.

Sau đó anh chậm rãi quay lại nói với Nghiêm Mặc Hàn: “Vợ chồng vốn dĩ là một thể mà. Hà tất cứ phải phân rõ ranh giới?”

Nghiêm Mặc Hàn sững sờ, giơ ngón tay cái lên với Chiến Hàn Quân: “Cậu không phải là tên siêu cuồng vợ, mà là tên cuồng vợ đến mức éo còn liêm sỉ nữa rồi”

Tranh Ngọc dựa đầu vào cửa sổ, cô cũng cảm thấy chóng mặt. Nhưng cô không muốn nói ra vì sợ thêm phiền phức cho người khác.

Quan Minh Vũ cũng là một người có dây thần kinh thô, nếu như Tranh Ngọc không nôn ra thì anh ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến điều đó đâu.

Vi vậy, Tranh Ngọc kiên trì chịu đựng cơn buồn nôn, nhất quyết nhịn cho đến lúc xuống xe.

Đoàn người trên xe mệt lử, sau khi Nghiêm Mặc Hàn xuống xe, ngồi bệt trên nền tuyết không thèm để ý đến hình tượng nữa rên: “Vừa mệt vừa đói.”

Chiến Hàn Quân nhìn mặt Linh Trang tái nhợt, trong lòng cảm thấy xót xa, thế là anh đổ hết cơn giận lên người Nghiêm Mặc Hàn: “Tôi để cho anh nghỉ ngơi một lát hồi sức rồi nhanh cái chân mà dậy đi đấy. Anh sợ rằng sẽ không nhìn thấy cảnh tuyết rơi ở phương bắc sao, bây thì anh thấy tuyết rơi rồi đấy.

Anh coi nó là cơm ăn luôn nhé! Còn rống kêu đói làm gì?”

Nghiêm Mặc Hàn nhìn bông tuyết bay khắp bầu trời, ngả ngớn nói: “Bầu trời tuyết rơi này đẹp như tranh vẽ vậy nhỉ, nhưng mà đẹp đến thê lương”

Chiến Hàn Quân mỉa mai anh ta nói: “Thế thì anh cứ ngồi luôn ở đây đi. Ngày mai tôi sẽ thuê một đoàn kịch kéo đàn nhị cho anh bài “Cô gái tóc trảng” cho anh nghe, đảm bảo anh sẽ không lo ăn uống nữa”

Nghiêm Mặc Hàn đứng lên lầm bầm: “Có người ăn mày nào mà có khí chất thanh cao như tôi sao? Chỉ cần liếc qua thôi cũng nhận ra ngay tôi là con ông cháu cha rồi.”

Không ai thèm để ý đến anh ta.

Vài người còn lại phải tiếp tục tìm kiếm khách sạn Hoa Đô ở quận Đào Hoa.