Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1242: Họ hàng




Linh Trang giải thích: “Lại nói tiếp, bọn họ còn có quan hệ họ hàng đấy”

Mọi người bày ra biểu cảm “Thì ra là thế”

Người nhà họ Dư đều là kẻ sỉ tình!

Tổ chức Mạt Thế ẩn nấp ở thị trấn biên cảnh phía bắc Việt Nam.

Tuy nhiên trong thư Dư Nhân vẫn chưa viết cho Linh Trang biết vị trí cụ thể của tố chức Mạt Thế, chỉ nói sau khi Linh Trang đến thị trấn thì vào khách sạn Hoa Đô, báo tên của cô, thì anh ta sẽ tự mình đi đón cô.

Chiến Hàn Quân trầm tư một hồi, sau đó dứt khoát nói: “Linh Trang, ngày kia chúng ta sẽ xuất phát.”

Linh Trang đã sốt ruột đến sắp bay lên, giống như cảm giác sốt ruột tha thiết chờ.

mong của bé Thanh Tùng chờ bọn họ đến chỗ này vậy.

“Vâng ạ”

Quan Minh Vũ quỳ xuống đất bộp một tiếng, năn nỉ nói: “Tổng giám đốc, lân này để cho anh em Quỷ Ảnh chúng tôi đi cùng anh đi”

Chiến Hàn Quân nói: “Lân này đi tìm bọn Mạt Thế sẽ rất nguy hiểm. Có các cậu đi cùng mới có thể bảo vệ an toàn của Linh Trang. Quan Minh Vũ, lập tức đi tập hợp thành viên của Quỷ Ảnh, tại chỗ chờ lệnh!”

Quan Minh Vũ lộ vẻ mặt vui mừng: “Vâng ạt Linh Trang phải đi, lần này sinh tử không rõ.

Trong lòng Nghiêm Mặc Hàn vô cùng khó chịu, bỗng nhiên lớn tiếng hỏi Chiến Anh Nguyệt: “Chiến Anh Nguyệt, em đã nói thấy chồng theo chồng, lấy chó theo cói, lời này nói có giữ hay không?”

Chiến Anh Nguyệt gật đầu: “Giữ lời chứ”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tốt lắm, vậy anh quyết định đem lịch trình tuần trăng mật của của chúng ta sửa thành đi cùng bọn họ. Em có đồng ý không?”

Chiến Anh Nguyệt hơi ngây ra, bỗng nhiên cười khúc khích ra tiếng.

“Vâng, hãy để chúng ta có được tuân trăng mật kinh động lòng người đi.”

Chị cả cũng không cam lạc hậu, đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân nói: “Em rể, em cũng để chị đi cùng đi. Mắt Linh Trang không nhìn được, lúc em không để dẫn cô ấy lên núi đao xuống biển lửa, chị sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt”

Chiến Hàn Quân cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn chị, chị cả”

Thanh An ngồi trên sô pha ôm chân, nước mắt rơi xuống.

“Con không muốn rời xa bố mẹ đâu.”

Chiến Hàn Quân cũng không biết nên an ủi Thanh An thế nào.

Chiến Quốc Việt biết, ở Hà Nội có rất nhiều người thân yêu của bố mẹ, để tránh bố mẹ suy nghĩ nhiều, Chiến Quốc Việt lựa chọn ở lại Hà Nội Chiến Quốc Việt vuốt tóc Thanh An, nói: “Chúng ta đừng đi theo gây cản trở cho bố mẹ. Yên tâm đi, bố mẹ nhất định sẽ trở về bình an”

Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Quốc Việt, cảm thấy rất vui mừng.

“Quốc Việt, nơi này giao cho con”

“Bố cứ yên tâm đi” Chiến Quốc Việt nói.

Trước khi xuất phát, Chiến Hàn Quân dẫn người nhà, Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn trở lại nhà họ Chiến.

Ông cụ biết Chiến Hàn Quân và Chiến Anh Nguyệt về thì kinh ngạc đến hóa đá Thật lâu sau, ông cụ nén giận nói: “Nó là người trải qua sinh tử kiếp rồi mà chẳng lẽ vẫn chưa học được tính ẩn nhẫn à?”

Lại ngay lúc này, nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của mấy đứa trẻ ngoài sân truyền đến: “Ông cổ ơi”

Vẻ mặt tức giận của ông cụ lập tức chuyển thành ầng ậng nước mắt. Người giúp việc nói: “Ông chủ, ông nhớ bọn họ ngày.

đêm. Nếu bọn họ trở lại gặp ông thì ông cứ vui vẻ đi đón họ đi mà”

Ông cụ gật đầu: “Gọi chúng nó vào đi”

Chiến Hàn Quân bèn dẫn vợ con, Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn đi vào, sau khi đi qua một căn phòng nhỏ bên ngoài, mọi người đi vào phòng của ông cụ Lúc này đầu ông cụ đã bạc hết, tinh thần không còn như trước. Hơn nữa đi đứng không tiền, quanh năm đều ngồi trên xe lăn.

“Cháu còn quay về làm gì nữa?” Rõ ràng trong lòng ông cụ rất vui, chỉ là lời nói lại mang đều ý khiển trách.

Chiến Hàn Quân yên lặng tiếp nhận răn dạy.

Thanh An thấy thế, nhanh chóng dời lực chú ý của ông nội: “Ông cố, đã lâu rồi cháu không được gặp ông. Ông cố nhìn vẫn trẻ tuổi như vậy, tinh thần vô cùng khỏe mạnh”

Khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ lập tức không giữ được nữa, từ ái cười rộ lê “Nhìn Thanh An nhà chúng ta nói chuyện này, may mẫn di truyền được tính tình hoạt bát của Linh Trang chứ không phải tính cách không thú vị của bố cháu”