*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Quân bưng điểm tâm đến, nghe thấy lời Chiến Quốc Việt thì liền tán thưởng nói: “Làm tốt lắm.”
Linh Trang dường như rất nhẹ mà thở dài một hơi.
“Là bà nội và dì Hiểu Như của con đúng không?” Linh Trang nói Chiến Quốc Việt và Chiến Hàn Quân cực kỳ chột dạ mà nhìn nhau một cái, hai con sói xám lớn nhỏ bụng dạ xấu xa căn bản không ngờ Nghiêm Linh Trang lại mẫn cảm như vậy.
Vậy mà lại có thể đoán được lời nói dối của họ, Chiến Quốc Việt gật đầu: “Ừm”
Chiến Hàn Quân đưa điểm tâm vào tay Linh Trang, người vốn tích chữ như vàng lại đột nhiên nói mãi không ngừng với Linh Trang: “Cục cưng, đây là pizza trái cây mềm của em, em nếm thử xem? Trong này anh có bỏ thêm cánh hoa hồng, quýt ngọt, còn có mấy miếng khổ qua, em thông minh như vậy nhất định có thể đoán được lý do thiết kế pizza của anh. Em nói cho anh biết là gì đi được không?”
Nghiêm Linh Trang đẩy đĩa đồ ăn ra, nói: “Anh Quân, hôm nay anh nói thật nhiều!”
Chiến Hàn Quân ảo não lui qua một bên nhưng lại tặng cho con trai một dấu like ý bảo cố lên, dường như muốn đem nhiệm vụ dỗ mẹ cực khó này giao cho Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt đi đến trước mặt mẹ, chủ động nắm lấy tay mẹ mình, ngoan ngoãn như một con sư tử nhỏ không răng.
“Mẹ ơi”
“Bọn họ đã nói gì?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
Chiến Quốc Việt liếc Chiến Hàn Quân đang thấp thỏm bất an một cái, sau đó bất lực đáp: “Chân Nghiêm Hiểu Như gấy rồi vậy nên muốn tới bệnh viện Á Châu thử vận may.
Bọn họ cầu xin con, chẳng qua chỉ là muốn con cho bọn họ một tấm giấy thông hành miễn phí”
“Sao chân của Hiểu Như lại bị gãy thế?”
Nghiêm Linh Trang tò mò nói.
Chiến Hàn Quân vội vàng chủ động thừa nhận sai lầm: “Linh Trang, anh sai rồi”
Lúc này Nghiêm Linh Trang mới hiểu ra: “Là anh đánh gấy chân cô ta?”
Chiến Hàn Quân hận không thể xé xác Nghiêm Hiểu Như ra, chẳng qua lo cho cảm xúc của Linh Trang nên anh không dám có chút nổi nóng nào. Thừa nhận cực kỳ quyết đoán, sám hối vô cùng sâu sắc.
“Cục cưng, lúc đó đầu anh có hơi đau, làm việc thiếu suy nghĩ, em đừng tức giận nhé, nếu em thấy anh Quân làm không ổn thì anh tìm bác sĩ trị liệu cho cô ta được không?
Tóm lại, em đừng tức giận, anh đều nghe theo em cả”
Nghiêm Linh Trang: “..”
Tên đàn ông này từ khi nào mà có giác ngộ cao quá vậy?
Trong lòng Nghiêm Linh Trang hiểu rõ, cô bị trận bệnh này người đau đớn nhất chính là anh Quân. Anh hận không thể đuổi cùng giết tận hết toàn bộ đám người đã hại cô.
Nếu cô không phát ra bất cứ nỗi phẫn uất nào thì có khi ngược lại sẽ khiến anh càng đau lòng hơn.
Cô vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
Nghiêm Linh Trang nói: “Cô ta cao ngạo, gấy một cái chân, chịu chút khổ cực, có lẽ mới có thể tỉnh ngộ ra được, chỉ mong cô ta quay đầu là bờ, có thể khổ tận cam lai”
Chiến Hàn Quân thở phào một hơi.
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Quốc Việt, con làm tốt lắm.”
Chỉ là nhớ đến Nghiêm Hiểu Như đã từng là chị em, bây giờ lại rơi vào kết cục không còn nhà để về, Nghiêm Linh Trang không khỏi có hơi thở dài.
“Chỉ là tiếc cho Nghiêm Hiểu Như, cô ta trở mặt với nhà họ CI, nhà họ Bạch. Cha ruột thì không dựa vào được, sau này cô ta phải sống những ngày tháng nay đây mai đó rồi”
Nghiêm Linh Trang cảm thấy tiếc cho.
Nghiêm Hiểu Như, thấy vậy Chiến Quốc Việt và Chiến Hàn Quân đều không dám nói chuyện nữa.
Nghiêm Linh Trang nói: “Hai người là sợ em không phân rõ trắng đen, dung túng kẻ ác sao?”
Chiến Hàn Quân yếu ớt nói: “Em sẽ làm vậy sao?”