*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh An và Chiến Quốc Việt im lặng uống trà buổi sáng.
Nghiêm Mặc Hàn, Quan Minh Vũ và Diệp Phong cúi đầu xuống, ánh mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng anh.
“Linh Trang đâu?” Chiến Hàn Quân mở miệng hỏi, trong giọng nói lộ ra khí lạnh đến tận xương.
Không ai dám trả lời anh “Linh Trang đâu?” Chiến Hàn Quân rít gào lên.
Tiếng gào giống như tia sét sấm chớp cắt ngang qua trời cao, khiến cho ba hồn bảy phách của sáu người hoàn toàn lệch sai vị trí.
Điều này khiến cho mọi người sợ hãi nhìn anh.
Chiến Hàn Quân xoay người lại, tức giận trừng mắt Nghiêm Mặc Hàn, ánh mắt đó hung dữ giống như Nghiêm Mặc Hàn là kẻ thù giết cha của anh vậy.
“Sức khỏe của Linh Trang thế nào chẳng lẽ anh không biết? Đàm Bảo Ngọc làm phẫu thuật để Linh Trang đợi ở bên ngoài vậy sẽ khiến cô ấy khẩn trương. Nếu giải phẫu thành công sẽ rất vui vẻ, nhưng lỡ đâu giải phẫu thất bại thì sao? Linh Trang có thể chấp nhận một kết quả như vậy ư?” Chiến Hàn Quân tức giận hét lên.
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy Chiến Hàn Quân giận dữ như vậy có chút chuyện bé xé ra to.
“Người Linh Trang nào có yếu ớt như vậy, ngoại trừ cậu có thể khiến cho Linh Trang phát bệnh ra ngoài thì những người khác còn chưa đủ tư cách đâu.” Nghiêm Mặc Hàn lầu bầu.
Chiến Hàn Quân ngẩn ngơ…
Anh hừ lạnh một tiếng sau đó bước bước dài đi ra bên ngoài.
Đôi tay Nghiêm Mặc Hàn chống nạnh, một biểu tình đau khổ như không có liên quan nói: “Là ai hại em gái tôi thảm thành như vậy chứ, bây giờ chỉ biết nhọc lòng…
Nghiêm Mặc Hàn không hề để ý đến Thanh An đang cực kỳ bất mãn trợn mắt trắng với mình: “Không cho nói bậy về bố của cháu.”
Chiến Quốc Việt thừa kế tính tình phúc hắc của bố mình, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu, dưới cơn thịnh nộ của cha cháu thì luôn có người sẽ gặp xui xẻo.”
Nghiêm Mặc Hàn nói một cách tùy tiện: “Cậu ta tức giận mẹ cháu. Người xui xẻo chính là mẹ cháu. Hai nhãi ranh các cháu còn không mau nghĩ cách cứu mẹ cháu đi.
Chiến Quốc Việt uống trà một cách trang nhã: “Bố cháu không nỡ nổi giận với mẹ”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Vậy cậu ta muốn nổi giận với aï2”
“Là ai bí mật đưa mẹ ra ngoài?” Thanh An cười trộm lên.
Sắc mặt Nghiêm Mặc Hàn ngay lập tức thay đổi, lập tức cất bước chạy.
Chiến Quốc Việt buông ly trà, nói với Quan Minh Vũ và Diệp Phong: “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện xem kịch đi”
Một đám người đi đến bệnh viện Á Châu.
Sau khi Chiến Hàn Quân bước vào thang máy, Nghiêm Mặc Hàn đến hơi muộn một chút bỗng dưng nhào đến, bước vào thang máy rồi nhấn nút tạm dừng, chờ những người đến sau khuôn mặt không có chút hoang mang kia Chiến Hàn Quân sốt ruột muốn gặp Linh Trang, Nghiêm Mặc Hàn kéo dài thời gian lập tức khiến anh xù lông: “Lấy cái móng vuốt của anh ra.”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đám người Quốc Viêt còn ở đăng sau mà”
“Bọn họ có thể đi thang máy sau'” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói.
Nghiêm Mặc Hàn sợ hãi chỉ đành buông tay ra Thang máy lên thẳng đến lầu thứ sáu rồi dừng lại, cửa thang máy vừa mở ra Chiến Hàn Quân đã rời đi như một cơn gió.
Nghiêm Mặc Hàn trừng lớn mắt: “Đi nhanh thế?”
Khu chờ của người nhà người bệnh Linh Trang đang ngồi trên xe lăn, Anh Nguyệt ngồi ở ghế chờ đối diện cô.
Khi Anh Nguyệt nhìn thấy Chiến Hàn Quân giống như hổ sói vọt đến trước mặt mình, dùng đôi mắt nặng nề nhìn mình, Anh Nguyệt sợ đến mức cả người run bần bật.
“Chị Linh Trang, anh ấy đến rồi!” Anh Nguyệt nhắc nhở Linh Trang.