“Mau gửi tin nhắn cho cô, nói là.
Con ngươi của Thanh An mở to: “Mẹ, bố sẽ không đồng ý”
“Vậy nên không để cho bố biết. Phải giữ bí mật thay mẹ.”
Thanh An gật đầu trong khi trong lòng sợ hãi: “Được rồi.”
Trên lầu, Chiến Hàn Quân đang chân thành thẳng thắn nói với Chiến Quốc Việt: “Con là con trai, bố không quan tâm trước khi kết hôn con thích bao nhiêu cô gái, nhưng mà có câu nói bố muốn nhắc nhở con… đừng động vào các cô gái đó.”
Chiến Quốc Việt gật đầu một cách máy móc: ‘Dạ.”
Chiến Hàn Quân nói: “Quốc Việt, con có thể dùng ba năm để tốt nghiệp đại học, điều đó cho thấy con có thực lực hơn người. Bố nghĩ để con quản lý Á Châu là quyết định đúng. Con có thừa năng lực giúp bố mẹ quản lý em gái”
Chiến Quốc Việt nói: “Vâng.”
“Em gái con đi học tiểu học sẽ yêu sớm, bố lo lắng nó vội vàng quá xong rồi sẽ nảy sinh hận thù. Có một số lời bố ngại không nói khi mẹ con đang ở bên cạnh, vì bố không muốn mẹ khó chịu. Vậy nên bố không dám tự mình quản lý em gái con. Con là anh của Thanh An, thời gian riêng con ở cùng con bé nhiều hơn, vậy nên rảnh rỗi nhớ thay bố dạy bảo Thanh An. Đừng để con bé đi vào vết xe đổ của cô.”
Chiến Quốc Vi u: “Vâng”
Chiến Hàn Quân bất mãn nhìn con trai mình: “Không thể nói nhiều thêm một chữ à?”
“Biết Chiến Quốc Việt nói.
“Nói nhiều thêm hai chữ!” Chiến Hàn Quân vẫn chưa từ bỏ ý định hướng dẫn con trai.
“Đã biết”
Chiến Hàn Quân hoàn toàn bỏ cuộc: “Được rồi”
Sau khi giao chuyện Thanh An xong, không biết kế tiếp Chiến Hàn Quân muốn nói về vấn đề gì, dù sao sắc mặt của Chiến Hàn Quân cũng trở nên kỳ lạ và nghiêm trọng hơn.
Khi mở miệng lần nữa, trong giọng của Chiến Hàn Quân có sự tự trách cực kỳ lớn: “Còn bé Thanh Tùng nữa, ba năm trước vốn dĩ bố muốn đưa thằng bé đến chỗ một người bạn ở xa của mình, nhưng khi thằng bé ở nước S lại bị một người đàn ông đưa đi.”
“Chiến Quốc Việt, bố muốn chăm sóc cho mẹ, con thay bố đi nước S một chuyến, nhất định phải đưa bé Thanh Tùng về đây.
Có được không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Bố, bố chăm sóc mẹ cho tốt, con nhất định sẽ nghĩ cách tìm được bé Thanh Tùng.”
Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân hiện rõ đường nét: “Ừ, bắt đầu từ nay tất cả sát thủ trong Quỷ Ảnh của bố tùy con sai bảo”
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Vâng.”
Có lẽ là vấn đề nan giải tích tụ trong lòng nhiều ngày đã được giải quyết nên ban đêm Chiến Hàn Quân ngủ rất yên ổn.
Nhưng anh mơ thấy một giấc mơ kỳ quái: Trong mơ, một con báo đen hung tàn thô bạo và một con sói nghịch ngợm rượt đuổi trên thảo nguyên… bọn họ rượt đuổi một hồi, sau đó bắt đầu một cuộc đua khiến người ta sợ hãi.
Hai động vật nhỏ dùng sức xé rách đối phương.
Chiến Hàn Quân khẩn trương đến nổi mồ hôi chảy đầy đầu, cuối cùng hoảng sợ ngồi bật dậy.
Anh duỗi tay sờ vị trí bên cạnh, vị trí cơ thể mềm thơm của anh lại trống rỗng.
Chiến Hàn Quân lần nữa sợ đến nỗi tuôn mồ hôi lạnh: “Linh Trang!”
Anh chạy nhanh xuống lầu, ngay cả giày cũng không mang.
“Linh Trang?”
Không có ai trả lời anh Chiến Hàn Quân mặt như đất bụi, cảm thấy linh hồn mình sắp thoát ra khỏi cơ thể một cách vội vàng.
Chờ khi anh đi và một đống người n¡ lầu một lại phát hiện vây quanh trên sô pha.