Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng đặt Linh Trang lên ghế sô pha, Linh Trang mềm mại không xương rúc vào trong lòng của anh.
Một cuộc họp gia đình nhỏ được triệu tập mà không báo trước.
Chiến Hàn Quân vẻ mặt nghiêm túc đối với bọn trẻ nói: “Bởi vì nguyên nhân điều dưỡng sức khỏe của mẹ, sau này bố sẽ càng dùng nhiều thời gian, tinh thần và thể lực để chăm sóc mẹ. Bố cảm thấy vô cùng có lỗi, không thể lại toàn tâm toàn ý chăm sóc các con”
Chiến Quốc Việt thấu tình đạt lý nói: “Bố, con không để bụng.”
Thanh An muốn thừa nước đủ thả câu nói, “Bố, mặc dù bố và mẹ đều không có thời gian để quản con, hay là đem con gửi cho anh Diệp Phong đi.”
Chiến Hàn Quân sớm đã sắp xếp mọi việc đối với bọn trẻ, “Quốc Việt, bố quyết định đem Á Châu giao cho con. Sau này con chính là cậu chủ nhỏ của Á Châu.”
Chiến Quốc Việt hơi lặng trong con mắt có chút kháng cự.
Chiến Quốc Việt cũng có kế hoạch to lớn của mình, cậu bé muốn giống như bố của mình vậy, thành lập thương nghiệp Hà Nội của riêng mình. Chứ không phải đứng ở trên vai của người có ảnh hưởng lớn.
Chỉ là nhìn thấy mẹ mềm yếu bất lực như vậy, Chiến Quốc Việt đành đặt tất cả ý tưởng của mình lại phía sau, vô tư gật đầu, “Bố, mẹ hai người yên tâm đi, con sẽ chăm lo cho Á Châu thật tốt.”
Linh Trang lại rất đau lòng cho con, “Anh Quân, Quốc Việt còn nhỏ như vậy, thằng bé nên giống với những đứa trẻ khác, đi đến trường học chính quy, làm quen thêm nhiều bạn bè tri kỷ”
Đề nghị của Linh Trang chỉ là muốn cải thiện chứng tự kỷ của Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt xóa bỏ băn khoăn của mẹ nói: “Mẹ, con có lẽ cùng bạn bè cùng tuổi không có chung đề tài.”
Liếc nhìn khuôn mặt bánh bao của Thanh An, Chiến Quốc Việt nói: “Con cảm thấy bọn họ rất ấu trĩ”
Thanh An trong nháy máy trở nên buồn rầu, Chiến Quốc Việt không nhìn cô bé một cái như vậy cô bé cũng không để trong lòng.
Chiến Quốc Việt liếc mắt một cái ý vị thâm trường như vậy, rõ ràng chính là nhắm vào Thanh An mà nói ra những lời như vậy.
Thanh An lập tức kháng nghị Chỗ nào ấu trĩ chứ? Em đã có người mình thích rồi, anh có không?”
Chiến Quốc Việt nhìn Thanh An như nhìn bảo vật quốc gia, “Yêu sớm không đáng để khoe khoang”
Thanh An nói: “Chứng tỏ em so với anh trưởng thành hơn.”
Chiến Quốc Việt nói: “Trưởng thành là tiến độ dậy thì chứ không phải là dựa vào.
trình ão tàn để phán xét.”
Ánh mắt của Chiến Quốc Việt rơi trên vóc.
dáng bình thường của Thanh An, trong đầu bỗng dưng nhớ đến vóc dáng của Kiều Nhi, nói: “Em còn không xứng mang bra, đây cũng tính là trưởng thành?”
Thanh An tức đến nỗi cuộn vào trong lòng mẹ cáo trạng, “Mẹ, mẹ xem Chiến Quốc Việt, anh ấy mở miệng nói lời độc ác như vậy ai mà chịu cho nỗi.”
Nghiêm Linh Trang vỗ vỗ vào sau gáy của Thanh An. Cười nói: “Con yên tâm đi, sau này sẽ có người con gái chỉnh đốn anh của con”
Thanh An chấp hai tay trước ngực cầu nguyện nói: “Chị dâu, em cầu xin chị chị mau chóng xuất đi”
Chiến Quốc Việt môi mỏng cười khinh nói: “Muốn có chị dâu hả, đợi mười năm sau đị”
Nghiêm Linh Trang tính toán tuổi tác, “Mười năm sau con đã hai mươi hai tuổi rồi.
Con cậu bé này, không thể muộn như vậy mới yêu đương, người con gái tốt đều bị người ta chọn hết rồi”
Chiến Hàn Quân ngẩn ngơ nhìn vợ và mấy đứa nhỏ, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Chính là vì anh bắt đầu yêu sớm, thế cho.
nên Linh Trang và bọn nhỏ yên tâm tiếp nhận chuyện yêu sớm.
Anh cảm thấy cần phải dạy cho bọn trẻ một bài học về giáo dục tình yêu thương không thể để bọn trẻ làm tổn thương đến con cái nhà người ta.
Chỉ có điều một khóa học học như vậy không thể thực hiện trước mặt của Linh Trang, cái loại tình yêu này Linh Trang sẽ ngăn cản anh.
“Quốc Việt. Con theo bố đi đến phòng sách. Bố có mấy lời muốn nói với con” Chiến Hàn Quân nói xong, lại nói với Nghiêm Linh Trang: “Bé con, anh đi rồi anh về.”
Nghiêm Linh Trang gật đầu.
Chiến Hàn Quân để Linh Trang dựa vào.
trên ghế sô pha, liền hướng phía trên lầu đi lên.
Chiến Quốc Việt yên lặng đi theo sau lưng của bố.
Linh Trang lắng nghe tiếng bước chân đến khi tiếng bước chân biến mất ở đại sảnh, Linh Trang đột nhiên huyền bí lén lút nói với Thanh An: “Thanh An.”
Thanh An hiểu ý ghé sát vào mẹ, hạ giọng nói: “Mẹ, có chuyện gì sao?”