Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1196: Rau xào đen thui




Món rau xào nhìn đen thui, nhưng mà đây lại là món khó làm, Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn rất hy vọng nhận được lời khen từ mọi người.

Nhưng đôi đũa của Chiến Hàn Quân lại không chịu gắp món ăn của bọn họ, Chiến Anh Nguyệt phải năn nỉ Nghiêm Linh Trang xinh đẹp tốt bụng: “Chị Linh Trang, chị nếm thử món súp lơ xào của chúng em đi.”

Nhưng khi Chiến Anh Nguyệt vừa gắp súp lơ lên, Chiến Hàn Quân đã tránh đi vì e sợ, anh nhấc bát lên, miếng súp lơ liền rơi xuống bàn.

“Anh hai, em làm rất vất vả.” Anh Nguyệt tủi thân nói.

Chiến Hàn Quân không vì vậy mà thay đổi, cuộn mì lại bón cho Nghiêm Linh Trang.

Linh Trang cảm thấy rất ngạc nhiên: “Anh Quân, em muốn nếm thử tay nghề của Anh Nguyệt”

Anh Nguyệt háo hức nhìn Chiến Hàn Quân nhưng anh lại uyển chuyển từ chối, nói: “Linh Trang, cơm của họ nấu là cơm sống, còn món ăn của họ được đun bằng xà phòng và dầu rửa bát. Không thể ăn được”

Nghiêm Linh Trang chết lặng.

Anh Nguyệt còn chưa biết vấn đề ở đâu nên khảng khái đứng lên phải đối: “Xà phòng thì làm sao? Xà phòng không ăn được sao?

Nếu không ăn được thì sao anh lại mua về để ở trong bếp?”

Nghe vậy, Nghiêm Linh Trang liền biết Anh Nguyệt không có hiểu ý tứ của Chiến Hàn Quân, nên rất nghiêm túc giải thích cho cô ấy hiểu: “Anh Nguyệt, xào rau là phải dùng đầu ăn. Còn xà phòng là để rửa bát”

Anh Nguyệt há hốc mồm.

Nghiêm Mặc Hàn nhổ toàn bộ rau trong miệng ra, gấp đến mức chạy vào trong bếp súc miệng.

Lúc Nghiêm Mặc Hàn đi tới, Chiến Hàn Quân ở bên cạnh châm chọc nói: “Có nặng lắm không? Nếu nặng thì phải đi bệnh viện rửa dạ dày thôi.”

Nghiêm Mặc Hàn giả vờ không sợ, nói: “Tôi đã xem hướng dẫn sử dụng rồi, không độc chết người, yên tâm đi!”

Anh Nguyệt nhìn bàn đầy thức ăn, vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy còn mấy món ăn này thì sao?”

“Đổ đi. Tôi sẽ xuống bếp.”

Nghiêm Mặc Hàn lần nữa xuống bếp, làm mì thịt heo băm.

Sợi mì được nấu quá mềm nhưng Chiến Hàn Quân nếm gia vị, cũng coi như ngon miệng Anh Nguyệt hài lòng mà ăn hết bữa trưa.

Cơm nước xong xuôi, Chiến Hàn Quân bá đạo nói: “Hai người biến phòng bếp thành như vậy cho nên phải dọn sạch phòng bếp thì mới có thể đi”

“Vậy còn anh?” Nghiêm Mặc Hàn không vui hỏi Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang, nói: “Tôi đưa Linh Trang đi nghỉ trưa.

Nghiêm Mặc Hàn nhăn nhó, chấp nhận số phận: “Được rồi”

Buổi chiều, Anh Nguyệt lo lắng chạy đến bệnh viện Á Châu.

Trước cửa phòng bệnh của Đàm Bảo Ngọc, cô ấy nán lại một chút.

Cô ấy không biết mình đến có gây thêm rắc rối cho Đàm Bảo Ngọc không.

Cuối cùng cô ấy lấy hết dũng khí mở cửa phòng bệnh.

Lúc nhìn thấy Anh Nguyệt, Đàm Bảo Ngọc hơi giật mình. Sau đó lập tức mỉm cười thân thiện với cô ấy.

“Anh Nguyệt, cảm ơn em đến thăm chị”

Sự căng thẳng của Anh Nguyệt đã hoàn toàn tan biến dưới sự nhiệt tình thân thiết của cô ấy.

“Chị Bảo Ngọc” Anh Nguyệt vừa nói, con mắt ướt đi cùng với giọng nói nghẹn ngào.

Cô ấy đi đến bên giường bệnh, nắm chặt tay Bảo Ngọc, nói năng có chút lộn xộn: “Chị nhất định phải nhanh khỏe đấy, em cùng chị Linh Trang chờ chị về nhà”

Đàm Bảo Ngọc nói: “Có phải em cũng biết?”

Anh Nguyệt mắt đỏ lên, gật đầu: “Chị Bảo Ngọc, em cảm ơn chị, cảm ơn chị đã cứu Nghiêm Mặc Hàn. Cảm ơn chị đã cho em cơ hội bù đắp cho anh ấy trong cuộc đời này”

Đàm Bảo Ngọc vươn tay lau đi nước mắt của Anh Nguyệt, nói: “Anh Nguyệt, chị có chuyện muốn nói cho em biết. Lúc trước, sau khi chị cùng với Nghiêm Mặc Hàn tiến hành cấy ghép thận thì cơ thể anh ta xuất hiện phản ứng, bác sĩ nói rằng anh ta không thể sống được lâu nên anh ta mới quyết định buông tay em”