*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tay anh đẩy Nghiêm Mặc Hàn ra, sau đó lập tức chạy lên lầu như thể đây chính là nhà của mình.
Nghiêm Mặc Hàn muốn đi ngăn cản nhưng bà Nghiêm lại lắc đầu nói: “Để cho cậu ta đi đi. Bệnh của em gái con là tâm bệnh, tâm bệnh cần phải dùng tâm dược.
Cậu ta chính là thuốc giải của em gái con.”
Nghiêm Mặc Hàn tức đến giậm chân: “Cái gì mà thuốc giải? Con thấy anh ta là thuốc độc thì có.”
Trên lầu.
Chiến Hàn Quân đến cửa phòng ngủ của Linh Trang, vô cùng lo sợ đẩy cửa phòng ra.
Linh Trang cuộn mình trên giường, mái tóc đen óng xõa ra rối bời rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, khiến khuôn mặt cô càng trở nên gầy gò, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Đôi mắt xinh đẹp, hai con ngươi như ngọc lưu ly đen đang mở to, hốc mắt trũng sâu, nhìn có vẻ rất tiều tụy. Ánh mắt tan rã lộ ra ánh nhìn sầu não.
Chiến Hàn Quân bước vào phòng, nhẹ tay đóng cửa lại.
Sau đó bước chân anh nhẹ nhàng di chuyển đến đầu giường.
Lặng lẽ quỳ trên mặt đất, ghé bên giường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Linh Trang, nước mắt không khỏi tuôn rơi.
Đây là người con gái mà anh yêu nhất từ nhỏ đến lớn!
Giọng nói của Chiến Hàn Quân dịu dàng như làn gió mùa xuân ấm áp, từng đợt từng đợt thổi vào lòng người khiến cho Nghiêm Linh Trang cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Thực ra cô không hề giận anh, cô chỉ hận thân thể của mình khiến thất vọng. Không nghĩ rằng lại biến thành bộ dáng không tự lo được cho bản thân, cô không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Giờ phút này, trong lòng Linh Trang đang bị sự tự tỉ bủa vây, cô không thể nhìn được tương lai sau này của mình sẽ ra sao.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, thấy môi cô còn chưa khô, anh gỡ bàn tay ra khỏi mái tóc đen của cô, muốn đứng dậy đi rót cho cô cốc nước.
Ai ngờ Linh Trang bổng nhiên kéo tay anh lại, mang theo một sức mạnh ép buộc, lưu luyến không muốn anh rời đi.
©ó lẽ trong lòng Linh Trang, có anh ở bên cạnh mới là cảm giác an toàn nhất.
Chiến Hàn Quân hơi giật mình.
Đôi mắt xinh đẹp tựa như hoa đào bỗng nhiên nở hoa tràn ngập núi non, khuôn mặt mang theo nụ cười, đôi môi khêu gợi mơn trớn bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh đi rót cho em cốc nước.”
Khi rời đi, anh khẽ cản nhẹ nhàng trên vành tai của cô.
Trái tim Nghiêm Linh Trang đập nhanh hơn vì xấu hổ.
Hàn Quân rót nước nóng cho cô, thử độ ấm, ôm cô lên, đút từng thìa nước cho cô.
Đợi cô uống nước xong, Chiến Hàn Quân trực tiếp bọc cô trong một chăn nhung trắng như pha lê, nhẹ nhàng ôm cô: “Linh Trang, về nhà với anh Quân nhé.”
Hai tay Linh Trang tự nhiên vòng qua cổ anh Mở cửa phòng ngủ, Nghiêm Mặc Hàn đang lúng túng đứng bám vào cửa.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân đen lại, bất giác trừng mắt nhìn anh ta.
“Tôi sợ cậu lại khiến em gái tôi buồn lòng cho nên tôi phải giám sát cậu.”