Những lời buộc tội của Nghiêm Hiểu Như ngày càng nặng nề hơn: “Thân là người làm mẹ, bà nuông chiều, dung túng cho tôi. Bà biết rõ tôi đố ky với Nghiêm Linh Trang. Biết rõ việc tôi muốn cướp lấy Chiến Hàn Quân từ tay cô ta là điều không thể nào, nhưng vì để thể hiện tình yêu của người mẹ, bà không những không ngăn cản tôi mà còn tiếp tay cho tôi, khiến tôi chìm đảm trong biển sâu dục vọng. Thậm chí, còn khiến tôi phải nhờ vả Chiến Bá Kiên, tam quan của bà cũng thật lệch lạc làm sao…”
Bà ta run lên, cả người như chết lặng.
Nghiêm Hiểu Như hất chăn ra, lê đôi chân tàn tạ khập khiễng đi ra ngoài.
Bà cả thất vọng ngồi bệt xuống đất.
Trong khi Nghiêm Hiểu Như và bà ta rơi vào đáy của tuyệt vọng thì còn có một người đang đau khổ và tuyệt vọng hơn họ gấp nhiều lần.
Người đó là Chiến Hàn Quân.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô công chúa bé bỏng được anh nâng niu trong lòng, lớn lên vô ưu vô tư nhưng vì thiếu quyết đoán, nhẹ dạ nên anh đã không tin tưởng cô, và kết cục là khiến khuôn mặt cô biến dạng, bại liệt toàn thân, anh hận không thể đánh chết mình.
Sau khi ra khỏi bệnh viện Nhật Hòa, anh chạy thẳng một mạch đến vườn hoa Nhật Lịch như một kẻ điên.
Nhưng đến nơi chỉ thấy một vườn hoa trống không, vắng vẻ, bên trong không một bóng người. Không hiểu tại sao lúc này anh lại đột nhiên cảm thấy lo sợ.
Nơi này là nhà của anh và Linh Trang, những năm qua cô ấy luôn sống ở đây, cho thấy cô ấy vẫn còn yêu anh.
Nếu cô ấy rời đi, chỉ có một khả năng: trái tim cô đã bị anh làm cho tổn thương cùng cực rồi, cô đã hoàn toàn nản lòng và tuyệt vọng.
“Linh Trang, anh sai rồi” Anh đột nhiên quỳ gục xuống đất.
“Linh Trang, em quay về đây, có được không?” Đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.
Một lúc lâu sau, anh mới chán nản đứng dậy, đi vào gara dưới tầng hầm, lái chiếc Rolls Royce đã bỏ không suốt nhiều năm.
Chiếc ô tô đã yên ảng ba năm nay nhưng lại sạch sẽ không một vết bụi. Có thể thấy Linh Trang đã chăm chút đồ của anh cẩn thận như thế nào, Chiến Hàn Quân bị cảm động mãnh liệt bởi những hành động nhỏ nhặt của cô.
Sau khi nhấn ga tăng tốc, chiếc Rolls-Royce giống như một con sư tử dũng mãnh, điên cuồng lao trên con đường từ thủ đô đến thành phố Phong Châu.
Chiếc xe phóng quá nhanh, vượt đèn đỏ suốt cả đoạn đường, mặc dù cảnh sát đã cố gắng chặn chiếc xe điên đó lại nhưng cũng đành bất lực.
Khi chiếc Rolls-Royce chạy vào căn biệt thự ở Phong Châu, tiếng vang chói tai kéo dài một hồi lâu.
Nghiêm Mặc Hàn đi ra mở cửa, chiếc xe dũng mãnh phóng thẳng vào bên trong cánh cửa chật hẹp, suýt chút va hỏng cổng lớn.
Nghiêm Mặc Hàn sợ tái mặt, cả người ngây ra như phỗng.
Ngay khi chiếc xe dừng lại, anh ta đã thấy Chiến Hàn Quân đạp cửa xe bước xuống. Anh lao nhanh như một cơn gió về phía sảnh lớn.
Nghiêm Mặc Hàn định thần lại, vội chạy nhanh tới, chặn Chiến Hàn Quân ở ngoài cửa, hét lên: “Cậu đến đây làm gì? Nhà họ Nghiêm chúng tôi không ai muốn tiếp đón cậu đâu, cậu… cậu… về đi.”
Những người trong phòng khách nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài đều kéo nhau ra xem.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, ai nấy cũng sững sờ.
Biểu cảm rất khó diễn tả.
Nghiêm Mặc Hàn nói lên nỗi lòng của tất cả mọi người: “Cậu hại em gái tôi thê thảm như vậy. Cậu chính là kẻ thù số một của nhà họ Nghiêm chúng tôi. Cậu còn mặt mũi đến đây à?”
Chiến Hàn Quân đen mặt, tức giận quát lên: “Tránh ra. Tôi muốn gặp Linh Trang.”
Nghiêm Mặc Hàn nghiến răng nói: “Không hiểu tiếng người đúng không? Tôi nhắc lại Linh Trang nhà chúng tôi không muốn gặp cậu. Hiện tại nó hận cậu thấu xương thấu tủy”
Chiến Hàn Quân phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta: “Anh hỏi cô ấy, phải làm sao mới có thể tha thứ cho tôi? Tôi đều có thể làm được.”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Cậu đi đi, nếu con bé còn nói được thì đã không cần tôi phải đích thân ra đuổi cậu đâu.”
Chiến Hàn Quân kích động nắm chặt lấy vai anh ta lắc mạnh: “Cô ấy thực sự không thể nói được nữa?”
Nghiêm Mặc Hàn kinh hãi che miệng lại, như thể anh ta vừa mới lỡ lời nói ra.
Chiến Hàn Quân nhận ra rằng những lời anh ta vừa nói không phải là ý muốn của Linh Trang.