Nghiêm Linh Trang giận dữ nói: “Tôi không đồng ý”
‘Sau đó Bạch Thư Ốc liền nói: “Tổng giám đốc Trang, cô đã ký hợp đồng rồi, nên không đổi ý được đâu”
Bạch Thư Ốc phân phó Nghiêm Hiểu Như: “Hiểu Như, đưa tài liệu đến để cho tổng giám đốc Trang mở mắt to ra xem cho rõ ràng, con dấu là cô ấy tự mình đóng lên, tôi thiết nghĩ tác phong của tổng giám đốc.
Trang cũng không phải là lật lọng đâu.”
Nghiêm Hiểu Như vừa cười vừa nói: “Vâng ạ”
Sau đó ôm một xấp tài liệu đi lên bục: “Tổng giám đốc Trang, mời cô hãy xem qua”
Điền thị cũng không chịu thua kém, Điền Cốc Nông cũng mang theo một xấp tài liệu đi lên bục: “Còn nhà họ Điền của chúng tôi nữa, tổng giám đốc Trang cũng đã đóng dấu rồi, không thể đổi ý được đâu đó.”
Những cổ đông khác khi nhìn thấy Á Châu đã trả lại xí nghiệp Bạch thị, rồi cả Điền thị, thì trong lòng cũng bắt đầu rục rịch theo.
Cho nên đều đứng lên để bức vua nhường ngôi: “Nếu tổng giám đốc Trang đã trả lại xí nghiệp Điền thị, Bạch thị, thì Ngọc thị của chúng tôi cũng muốn chuộc lại xí nghiệp của mình…”
Nhìn thấy tình cảnh hết sức là hỗn loạn này, thì Nghiêm Linh Trang vội đến mức bắt đầu thấy khó thở, khi mở miệng lại lần nữa, thì giọng nói đã yếu hơn rất nhiều.
“Nghiêm Mặc Hàn, lấy con dấu của em đến đây, con dấu của Điền thị và Bạch thị là giả…” Còn chưa nói xong, cả người đã xụi lơ mà tựa lưng vào ghế.
Nghiêm Mặc Hàn ngồi xổm người xuống: “Linh Trang, để anh đưa em đi.”
Nghiêm Linh Trang lắc đầu đầy kiên quyết: “Không được, anh nghe em, lấy con dấu lại đây”
Sau đó mỗi một bước đi Nghiêm Mặc.
Hàn đều nhìn về phía Nghiêm Linh Trang, rồi nhanh chóng chạy đi lấy con dấu lại Nghiêm Hiểu Như còn đang đứng ở trên bục, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như thế của Nghiêm Linh Trang, thì nở ra nụ cười giễu đầy đắc ý.
Vì muốn Nghiêm Linh Trang phải x Nghiêm Hiểu Như liền cố ý giơ tay ra cái ở trước mặt cô ấy, rồi nói nhỏ: “Tổng giám đốc Trang, có phải bây giờ cô cảm thấy toàn thân không có sức lực, rồi mắt cũng không nhìn thấy thứ gì, ngay cả tai cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện của chúng tôi nữa rồi phải không?”
Nghiêm Linh Trang không phản ứng gì.
Nghiêm Hiểu Như liền bắt đầu không cố kị gì nữa, rồi cầm mic lên nói với nhóm cổ đông đang có mặt: “Hôm nay, tôi muốn nói cho mọi người biết một chuyện vô cùng đáng thương.
Đó chính là nhà họ Nghiêm của chúng tôi, có di truyền một chứng bệnh chướng ngại qua các đời, từ đời của ông nội tôi rồi đến Nghiêm Linh Trang, đều mắc phải laoi5 bệnh nghiêm trọng về mặt tinh thần này.
Khi bệnh trờ nên nghiêm trọng là lúc, người bệnh sẽ bị tê liệt toàn thân, không thể tự gánh vác được cuộc sống, thậm chí đến cả năm giác quan cũng có vấn đề, mọi người hãy xem đi,vừa rồi tôi đã thăm dò tổng giám đốc Trang như thế, song cô ấy cũng chẳng có tí phản ứng nào cả. Thì có thể thấy được bệnh tình của cô ấy đã đi đến tình trạng không có đủ năng lực để làm việc.
‘ó Nghiêm Hiểu Như phá rối lòng dân, thì hiện trường liền trở nên ngày một hỗn loạn.
Rất nhiều người đều bắt đầu giơ nắm tay lên kháng nghị: “Nếu Á Châu đã không còn người quản lý nữa, thì Á Châu hãy trả lại xí nghiệp cho chúng tôi đi!”
Nghiêm Hiểu Như ngồi xổm người xuống trước mặt Nghiêm Linh Trang, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo đầy vẻ gian ác: “Nghiêm Linh Trang, ngày lành của cô đã tận rồi”
Thế nhưng, điều kì tích đã xảy ra tại lúc này.
Trong phòng hội nghị rộng lớn, lại vang lên một giọng nói trẻ trung và lanh lảnh.