“Em sẽ đem quyển sách kia trả lại cho cô ấy.”
Cậu còn chưa nói xong, thầy Kiều liền từ chối nói: “Nếu sách đã bị lộ thì nó không còn là bí kíp võ công của nhà họ Kiều nữa. Cậu cứ cầm lấy đi, đừng để 100 roi mà Kiều Nhi nhận là vô ích.”
Chiến Quốc Việt cảm thấy vô cùng áy náy, cậu nói: “Là em có lỗi với cô ấy”
Thầy Kiều nói: “Con bé bảo tôi chuyển lời cho cậu, sau này con bé không ở bên cạnh cậu nữa, cậu nhớ phải bảo trọng”
Chiến Quốc Việt nghiêm túc gật đầu “Vâng ạ”
Sau khi Chiến quốc Việt nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học, cậu liền chạy.
ngay tới cửa sân bay Truyền Kỳ.
Các sinh viên đều đã tới trước cửa sân bay, bọn họ đều vui vẻ đưa tiễn, Chiến quốc.
Việt cảm thấy vô cùng xúc động, cậu đi lên phương tiện giao thông di chuyển ra bên ngoài duy nhất của Truyền Kỳ.
“Anh hai, hẹn gặp lại” Sở Vân Hà cùng với các sinh viên khác vẫy tay chào tạm biệt cậu.
Chiến Quốc Việt đứng ở trước cửa sổ máy bay, ngoái đầu nhìn lại Truyền Kỳ.
Cho tới bây giờ, vốn dĩ Truyền Kỳ chỉ là nơi cậu tránh khỏi sóng gió trong một thời gian, thế nhưng giờ phút này cậu lại có chút lưu luyến không nỡ rời khỏi nơi đây.
Có lẽ ứng với câu nói: “Con người chứ: đâu phải cỏ cây mà lại vô tình được?”
Chiến quốc Việt đã ở Truyền Kỳ được 3 năm, vốn dĩ trước kia tâm trạng của cậu vẫn luôn bình tĩnh không chút gợn sóng, thế nhưng giờ phút này đối mặt với sự nhiệt tình khi đưa tiên của các bạn sinh viên thì cậu lại cảm thấy nơi này cũng trở nên thân thiết và đáng yêu đến kỳ lạ.
Quan trọng hơn là, nơi này có Kiều Nhi.
Cô gái đó suốt ngày ồn ào bên tai cậu cả ngày, khiến cho các cô gái xung quanh cậu cũng biến mất để lại sự yên tĩnh.
Đúng lúc máy bay phi lên trời xanh. Chiến Quốc Việt âm thầm nói: “Mẹ, con đã trở về.”
Thủ đô.
Bệnh tình của Nghiêm Linh Trang dường như lại càng trở nên nặng hơn.
Mỗi ngày, cô đều cuộn mình ở trên giường, âm thầm rơi lệ.
Cứ nghĩ tới chuyện Chiến Hàn Quân hiểu lầm cô, thì cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hơn nữa, thân thể của cô vì mất tinh thần mà chịu không nổi, khiến cho cô hoàn toàn không còn hy vọng gì vào tương lai nữa.
Cô tự bỏ mặc bản thân.
Cô bỏ mặc cho sự ác liệt cứ vây quanh lấy mình Bà Nghiêm cùng với Nghiêm Hàn Mặc vô cùng yêu thương cô, vào lúc cô cảm thấy bất lực nhất, bọn họ luôn ở bên cạnh che chở cho cô.
Còn Thôi Như An chính là gió chiều nào theo chiều nấy, trước kia thấy Nghiêm Linh Trang là tổng giám đốc của Á Châu, cho nên lúc nào bà ta cũng a dua nịnh hót Nghiêm Linh Trang.
Thế nhưng, hiện tại khi thấy Nghiêm Linh Trang bị bệnh nặng như thế, bà ta liền cho rằng cô không thể xoay người được nữa khi mắc căn bệnh nghiêm trọng như vậy, cho nên ngày nào cô ta cũng nói mấy câu a dua nịnh hót: “Đời người ấy mà, quả thực là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây.
Cái cô Linh Trang này mới làm tổng giám đốc của Á Châu mới được 3 năm mà đã mắc phải căn bệnh không thể trị nổi như vậy. Để tôi xem về sau cô ta còn đứng dậy nổi hay không. Còn Nghiêm Hiểu Như nhà tôi lại là người thừa kế của Bạch thị. Chỉ cần một khi Á Châu sụp đổ, thì Hiểu Như nhà tôi chính là tổng giám đốc.
lớn của thủ đô rồi. Trời ạ, xem ra tôi đã đặt nhầm kho báu rồi: Bình thường, bà Nghiêm không thèm chấp cô ta, thế nhưng lần này, bà Nghiêm như thể phát điên, bà ấy đem Thôi An Như.
đẩy ra khỏi cửa, bà ấy tức giận nói: “Thôi Như An, đại viện Ngô Đồng của chúng ta không chứa nổi một nhân vật lớn như bà đâu. Cô mau cút ra khỏi đây đi”
Thôi Như An đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, bà ta cười vô cùng xảo quyệt: “Nghiêm Chính, đây là do chị bảo tôi đi đấy nhé. Nếu cả nhà đã không chứa nổi tôi, thì tôi sẽ tìm tới nhà của Hiểu Như”
Bố Nghiêm không còn kiên nhẫn nữa, phất tay về phía bà ta, nói: “Mỗi lần nhà họ Nghiêm chúng tôi rơi vào cảnh nghèo túng, cô đều nói đủ loại hay ho. Suốt bao nhiêu năm qua, xem ra tôi đã hoàn toàn nhìn thấu à bà chỉ là một kẻ chuyên đi nịnh nọt mà thôi.
Mẹ của bé Trang nói đúng, sau này chúng tôi chỉ có thể sống trong ngôi nhà nhỏ bé này, trải qua cuộc sống nghèo khó, yên bình suốt quãng đời còn lại. Nếu bà không thể chịu được những ngày tháng nghèo khó đó thì đi đi!”
Thôi Như An giả vờ nói: “Tôi đã nghe nói, Á Châu đã bị Bạch thị cùng với Điền thị bức ép đến đường cùng rồi. Hiện giờ Linh Trang cũng bị liệt rồi, Á Châu chắc chẳn sẽ phải giải thể. Đến lúc đó, con dâu của tôi là Điền Ngọc Mẽ một lần nữa có thể quản lý Điền thị ở thành phố Phong Châu. Còn con gái Nghiêm Hiểu Như của tôi chính là người cầm quyền ở Bạch thị. Việc gì mà tôi phải đi theo mấy người để chịu khổ chứ.