*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Quân cũng không biết bản thân mình đã trở lại vườn hoa Nhật Lịch như thế nào. Rõ ràng là anh muốn chạy trốn, cách thật xa nơi làm cho anh hít thở không thông này. Nhưng cuối cùng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại quay trở lại.
Anh biết, cho dù Linh Trang là một người vợ không hợp quy củ thế nào thì trong tiềm thức anh vẫn rất quan tâm cô, yêu cô, không thể chịu được nếu cô xảy ra chuyện gì Tình yêu giống như một lá bùa triệu hồi đưa anh về bên cạnh Linh Trang. Nhưng trên mặt anh lại mang theo cảm xúc kháng cự rõ rệt.
Khi anh đẩy ra cánh cửa biệt thự thì nhìn thấy Linh Trang lắng lặng ngồi ở trên sô pha, bốn mắt hai người đụng vào nhau, ánh mắt của anh ẩn hiện một chút tức giận, mà cô thì mang vẻ chột dạ, áy náy.
Anh đi đến trước mặt cô, tay cô nắm lấy bộ quần áo màu trảng nhưng trên quần áo đã nhiễm đỏ màu máu. Anh cứ đứng từ trên cao nhìn xuống cô như vậy.
Nghiêm Linh Trang bắt buộc phải ngước mắt nhìn anh. Trên khuôn mặt tuấn tú của anh bao phủ sự tức giận.
Thần sắc Nghiêm Linh Trang hơi ảm đạm hỏi: “Anh đi nhà họ Chiến sao?”
Chiến Hàn Quân giật mình. Trên khuôn mặt đẹp đế hiện lên vẻ cười nhạo tự giễu.
Anh luôn mong ước xa vời rằng tất cả những âm mưu quỷ kế đều không có dính dáng gì đến cô.
Nhưng nhìn vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện của cô thì anh đã biết, những điều mẹ anh lên án không phải đều là tin đồn vô căn cứ.
“Linh Trang, bà ấy là mẹ của anh, lúc em muốn đưa bà vào chỗ chết, em có từng nghĩ tới cảm nhận của anh không?” Khóe môi Chiến Hàn Quân nở ra một nụ cười lạnh.
Chỉ nghe được âm thanh phẫn nộ đến tuyệt vọng của Chiến Hàn Quân vang lên bên tai: “Lời này anh chỉ hỏi em một lần thôi, anh hi vọng em thành thực trả lời anh. Lạc Thanh Du từng là vợ của anh có đúng không?”
Hô hấp của Nghiêm Linh Trang ngày càng dồn dập, lúc này cô đã nói không ra lời.
‘Vào một khoảnh khắc kia toàn thân cô đã bị sự hoảng sợ chiếm cứ.
Cô sợ anh Quân sẽ bị những tin đồn thất thiệt khó bề phân biệt đúng sai này làm cho choáng váng đầu óc. Cô sợ người theo thuyết vô thần như anh sẽ hoàn toàn quên mất sự thật cô là người đã chuyển hồn.
Nếu là như vậy thì anh sẽ không thể đáp được những câu đố phát sinh trên người cô, anh sẽ chỉ càng hiểu lầm cô sâu hơn.
Cô liều mạng khống chế chính mình, cố gắng gật đầu.
Sự thành thực của cô khiến cho Chiến Hàn Quân cảm thấy ngoài ý muốn.
Sự lạnh lẽo dưới đáy mắt anh thoáng hòa tan, sự tàn nhẫn trong giọng nói cũng giảm bớt: “Như vậy, nói cho anh biết, con anh đâu?”
Nghiêm Linh Trang nghe thấy anh nhắc tới các con thì trong phút chốc nước mắt rơi đầy mặt.
Mấy năm nay cô vẫn luôn cảm thấy bảo vệ Á Châu, tìm lại các con là sứ mệnh của cô.
Nhưng thực sự là những việc cô làm lại luôn thất bại.
Cô không có mặt mũi nào nhìn anh.
Thấy cô trầm mặc không nói lời nào, lại có biểu cảm kháng cự như vậy khiến cho Chiến Hàn Quân bùng nổ cơn tức giận.
Anh bỗng nhiên phẫn nộ nằm chặt lấy người cô, rống lên giận dữ: “Chúng ở đâu?”
Nghiêm Linh Trang lắc đầu.
Cô không biết, cô thật sự không biết.
Chiến Hàn Quân phát cuồng lên giống như một con sư tử lên cơn, bỗng nhiên nổi trận lôi đình: “Nghiêm Linh Trang, tình yêu của em thực sự có độc.”