Chiến Hàn Quân thoáng ngẩn người, nói có ý sâu xa: “Ồ, thật sao? Em thích như lúc đó sao?”
Cô của trước đây không phải tổng giám đốc của Á Châu, cũng không có quyền thế ngập trời, không thể tùy tâm tùy ý tranh đoạt sự sống chết. Như vậy cô lại thích sao?
Nghiêm Linh Trang tựa đầu vào vai anh, sầu não nói: “Em hoài niệm lúc trước khi chúng ta không có chuyện gì phải phiền não, mọi vật trong trời đất này đều tự nhiên, trong mắt em chỉ có anh, trong mắt của anh cũng chỉ có em. Không giống như bây giờ, có quá nhiều điều bất đắc dĩ như vậy…”
Chiến Hàn Quân nghe lời cô nói, không tự chủ được càng ôm cô chặt hơn.
Anh hi vọng biết bao tất cả những điều Lạc Thanh Phương nói đều là giả.
Giữa anh và Linh Trang chỉ là đã từng có tình yêu đơn thuần như vậy, đã từng ở bên nhau.
Sau bữa tối.
Chiến Hàn Quân phụ trách việc rửa chén, Nghiêm Linh Trang và Thanh An thì đi vào vườn hòa phía sau ngắm hoa Điện thoại của anh bỗng nhiên reo lên báo có tin nhắn gửi tới, Chiến Hàn Quân lấy di động ra, khi nhìn đến trên màn hình điện thoại báo tin nhắn là do mẹ mình gửi đến thì anh giật mình, lặng người trong một chốc lát, sau đó vẫn vuốt màn hình mở máy ra.
Nội dung tin nhản là: “Con ơi, Linh Trang hại mẹ, mẹ sắp mất mạng rồi, con mau tới cứu mẹ.”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân xanh mét, chỉ cảm thấy thân thể như bị một trận gió lạnh thổi qua.
Rốt cuộc là Linh Trang đã làm gì với mẹ anh?
Chiến Hàn Quân buông bát đũa, dáng đi lảo đảo, vội vàng chạy ra ngoài.
Đợi đến khi Nghiêm Linh Trang cùng và Thanh An ngắm hoa trở về, Thanh An kêu vài tiếng bố mà cũng không nghe thấy tiếng Chiến Hàn Quân đáp lại.
Nghiêm Linh Trang liền chạy vào phòng bếp, nhìn thấy bát đũa trong phòng bếp còn chưa phân loại xong thì thân thể cô hơi run rẩy. Sắc mặt bỗng dưng trở nên xanh trắng.
Việc có thể làm cho anh ấy bỏ quên hai mẹ con cô không dặn gì mà đi chỉ sợ là cũng không đơn giản.
Nghiêm Linh Trang trong lòng không yên đem bát đũa để vào. máy khử độc, lại bởi vì tay bỗng nhiên run lẩy bẩy mà làm rơi đống bát ôm trong lòng xuống đất, toàn bộ vỡ tan tành Nghiêm Linh Trang ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh nhỏ lên. Nước mắt lại không nhịn không được mà rơi xuống.
“Anh Quân, đến một câu dặn dò anh cũng không nói gì mà đã rời đi, là vì không tin tưởng em sao?”
Tay cô run lẩy bẩy không ngừng, mỗi lần đều không thể nhặt được những mảnh vỡ nhỏ lên, thế cho nên bị cạnh của mảnh vỡ cứa vào da thịt, chờ đến khi cô đã nhặt hết đống mảnh vỡ thì đôi bàn tay đã loang lổ vết máu.
Thanh An nhìn thấy tay mẹ mình thì vội vàng mang hộp thuốc đến, ấn mẹ ngồi xuống sô pha, nói với vẻ quan tâm: “Mẹ, con giúp mẹ tiêu độc.”
Nghiêm Linh Trang bất chấp việc mình bị thương ở tay, lôi kéo tay con gái, giọng điệu in: “Thanh An, mau gọi điện thoại cho bố, gọi “Vâng vâng. Để con xử lý xong miệng vết thương cho mẹ đã, con nhất định sẽ gọi bố về cho mẹ mà” Thanh An nói.
Cùng lúc đó.
Chiến Hàn Quân dựa theo hướng dẫn của bà cả cho anh thuận lợi tìm được bà cả đang bị giam trong phòng tối.
Phía dưới cánh cửa phòng phòng tối còn có một cái cửa nhỏ, xuyên qua cánh cửa nhỏ này Chiến Hàn Quân nhìn thấy bà cả đang nằm trong một vũng máu.