*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Lâm liếc nhìn Nghiêm Linh Trang cách đó không xa, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ chột dạ.
Sau đó, quay người bỏ chạy.
Chiến Hàn Quân vội vàng đuổi theo.
Lúc này, Nghiêm Linh Trang bước đến trước mặt các đơn vị truyền thông, vừa ân cần vừa uy quyền nói: “Một số hãng truyền thông nhỏ không đáng kể thường đưa tin về một số tin tức không tốt. vốn dĩ không đủ tư cách để quay tư liệu về Á Châu. Tuy nhiên, nếu như hôm nay đã tới rồi, tôi cũng không có dự định sẽ đuổi mọi người đi. Như vậy đi, Quan Minh Vũ, những đơn vị này ghi lại hết cho tôi, nếu như có ai đưa ra thông tin không phù hợp đối với Á Châu, thì kiện họ cho tôi. “
Quan Minh Vũ đứng ra, cười nói: “Vâng.”
Nghiêm Linh Trang lại cười, “Hôm nay những nhân viên này đã từ chức tập thể, các phương tiện truyền thông các bạn hãy giúp tôi chụp chính diện cho bọn họ. Đám người ăn cây táo rào cây sung này, phải đưa hết lên bảng tin cho tôi, sau này, tất cả các chỉ nhánh của Á Châu chúng tôi, và các công ty hợp tác sử dụng công nghệ đã được cấp bằng sáng chế của Á Châu, đều không được phép tiếp nhận những kẻ tiểu nhân vong ơn bội nghĩa này. “
Những nhân viên này vốn dĩ cũng rất kiêu ngạo vào bản lĩnh của mình. Kết quả không ngờ rằng Nghiêm Linh Trang lại tàn nhãn tới mức phong sát bọn họ. Vậy thì bọn họ không khác gì tiền đồ sau này của bản thân sau này đã mất hết rồi.
Trước đây, cho dù tổng giám đốc Chiến có tàn nhẫn đến đâu cũng chỉ cấm các công ty khác sử dụng bãng sáng chế của Á Châu, không ngờ sự tàn nhẫn của Nghiêm Linh Trang còn mạnh tay hơn nhiều “Tổng giám đốc, tôi sau rồi, tôi rút đơn từ chức.”
Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Có người bắt đầu giao động.
Quan Minh Vũ rất tức giận, máu huyết của anh ta không thể nào khoan nhượng được cho những tên cặn bã nội tâm dơ bẩn gió chiều nào theo chiều ấy này.
Nhưng Nghiêm Linh Trang lắc đầu với anh ta, nói nhỏ: “Hiện tại không phải là lúc hành động theo cảm tính. Giữ bọn họ lại, tránh để bọn họ nối giáo cho giặc.”
Quan Minh Vũ kìm nén cơn tức giận.
Các đơn vị truyền thông nhỏ lẻ nào dám chọc giận Á Châu. Cộng thêm chuyện của chú An cũng đã được Nghiêm Linh Trang dọn dẹp sạch sẽ, các nhân viên khác cũng ậ i rồi, các đơn vị truyền thông cũng sợ mạo hiểm vội vàng rút lui Những người hóng chuyện giải tán như ong vỡ tổ.
Chiến Hàn Lâm nói: “Anh giống bố anh, tôi giống mẹ tôi không được sao?”
Sau đó lại hừ một tiếng, “Hừ hừ hừ, tôi lại nói linh tỉnh rồi. Chúng ta căn bản không phải là anh em ruột, chúng ta là anh em họ.
Đương nhiên là không giống rồi.”
Chiến Hàn Quân chất vấn: “Tại sao khi nhìn thấy tôi, cậu lại muốn chạy?”
Chiến Hàn Lâm hỏi: “Vậy thì tại sao anh lại đuổi theo tôi? Anh đuổi theo tôi, tôi cũng chỉ có thể chạy thôi?”
“Cậu chạy trước tôi mới đuổi theo đấy chứ.”
“Nếu anh không đuổi theo tôi, tôi cũng không chạy đâu.”
Nhìn thấy mình sắp rơi vào vòng lặp không ngừng của “con gà hay quả trứng có trước”, Chiến Hàn Quân thay đổi lời nói, “Muốn ăn đòn có phải không?”
Chiến Hàn Lâm vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải nói anh mất trí nhớ sao? Mất trí nhớ rồi sao vẫn còn hung dữ như vậy? Tính khí nóng nảy chẳng thay đổi chút nào.”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu như đã là em họ của tôi, nhất định là biết rất nhiều chuyện của tôi. Như vậy đi, tôi mời cậu ăn cơm, cậu đem tất cả mọi chuyện, nói hết với tôi.”
Chiến Hàn Lâm lắc đầu liên tục, “Không được.”