Nghiêm Hiểu Như cũng ở bên cạnh phụ họa, “Anh Hài n, nếu anh nghỉ ngờ em và bà ấy là người tiếp cận anh vì có ý đồ xấu, anh có thể kiểm tra em và bà ấy, mẹ là người nuôi dưỡng dạy dỗ anh trưởng thành, tất cả thói quen sinh hoạt của anh bà ấy đều hiểu rõ.
Bà cả gật đầu: “Đúng vậy, nhóc con. Mẹ biết con dị ứng với rượu cồn, dạ dày của con cũng không tốt. Con không thể ăn cay, không hút thuốc, không uống rượu, không có thói quen xấu, thích đọc The Matrix, thích chơi piano, tài năng hơn người… “
Hàn ý trong đồng tử của Chiến Hàn Quân dần tan biến.
Hầu như tất cả những gì bà ta nói đều chính xác.
Và anh không thể đưa ra một quyết định liều lĩnh chỉ vì cô gái trong album trông không giống Nghiêm Hiểu Như.
“Cô tên là gì?” Anh hỏi Nghiêm Hiểu Như.
“Nghiêm Hiểu Như.”
Chiến Hàn Quân nhíu mày, “Họ Nghiêm?”
Tại sao anh lại cứ phải dây dưa không rõ ràng với người họ Nghiêm vậy.
Nghiêm Hiểu Như giải thích: “Anh Hàn Quân, nhà họ Nghiêm của em là một gia đình giàu có ở thành phố Phong Châu. CI còn là Nghiêm Linh Trang, tống giám đốc Á.
Châu. Đương nhiên, là dòng họ này rất có tiếng ở thủ đô.”
Chiến Hàn Quân sắc mặt hơi tối sầm lại, “Nghiêm Linh Trang là chị gái cô sao?”
Nghiêm Hiểu Như cười gật đầu, “Đúng vậy.”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ, anh và ba chị em nhà họ Nghiêm rốt cuộc là tình yêu rối rắm cẩu huyết gì vậy?
Anh thích mẹ của bảo bối Thanh An, Nghiêm Linh Trang thích anh, bây giờ lại có một Nghiêm Hiểu Như xuất hiện tự xưng là người phụ nữ của anh ấy.
Và anh có ít cảm giác nhất với người phụ nữ này.
“Nhóc con, hôm nay mẹ sẽ tới đón con về nhà. Nếu con có gì thắc mắc, đợi đến khi con về nhà gặp bố, nhìn thấy bố và ông nội của con, còn có mấy chú nữa, con sẽ hiểu hết thôi.”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Dù sao anh cũng phải tìm lại thân thế của mình, nếu như người tự xưng là mẹ này đã tự tìm đến cửa, anh tuyệt đối không thể bởi vì trong lòng có nghỉ ngờ mà liều lĩnh phủ quyết tất cả được.
“Được.”
Anh quyết định đi thăm dò.
Bà cả vui mừng khôn xiết, “Nhóc con, vậy con đi thu dọn đi rồi cùng mẹ về nhà”
Chiến Hàn Quân nói: “Không có gì mà phải thu dọn cả, đi thôi”
Nghiêm Hiểu Như nhẹ nhàng đỡ lấy bà cả, mấy lần đỏ mặt lén lút liếc nhìn Chiến Hàn Quân, thấy khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc của anh không hề bị dòng chảy của thời gian tàn phá, mà ngược lại càng trở nên sắc nét, nghĩ đến chuyện người đàn ông đẹp như vậy có thể trở thành người đàn ông của cô ta, trong lòng phơi phới như hoa nở.
Chỉ là, giấc mộng đẹp của cô ta thực sự là chóng nở mau tàn.
Cô ta vừa kéo cửa an ninh ra, đã thấy Nghiêm Linh Trang dẫn theo vệ sĩ của mình, khí thế hừng hực bao vây chặt hết cửa lại.
“Nghiêm Linh Trang, cô đây là muốn làm gì? Bà cả giận dữ nói.
Đôi mắt lạnh lùng của Nghiêm Linh Trang lướt qua vị bà cả và Nghiêm Hiểu Như.
“Đúng thật là rắn chết vẫn còn nọc độc.”
Nghiêm Linh Trang nói Nghiêm Hiểu Như muốn Chiến Hàn Quân nhìn thấy bộ mặt chua ngoa của Nghiêm Linh Trang, cố ý chọc giận cô, “Chị, chị đưa nhiều người như vậy đến làm gì? Lẽ nào, chị cảm thấy mẹ con anh ấy nhận nhau cũng cần vệ sĩ sao?”
Chiến Hàn Quân hung dữ nhìn chằm chăm Nghiêm Hiểu Như, “Đừng tưởng rằng tôi không biết ý đồ xấu xa đó của cô, Nghiêm Hiểu Như, tôi cảnh cáo cô, ý đồ lệch lạc của cô đặt nhầm chỗ rồi.”
Nghiêm Hiểu Như cố ý giả vờ sợ sệt, “Chị, chị đang nói cái gì vậy? Em gái không hiểu”