*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nói đi, cháy muốn cô giúp cháu như thế nào?” Bà cả mềm lòng nói.
Nghiêm Hiểu Như hốc mắt rưng rưng, sỉ ngốc nói: “Bà cả, cô hẳn phải biết, cả đời cháu chỉ có một chấp niệm, đó chính được ở bên Chiến Hàn Quân. Vì anh ấy, cháu đã phải chịu đựng bao nhiêu cay đẳng, chịu đựng bao nhiêu sỉ nhục. Bà cả, cháu cầu xin cô hãy tác thành cho cháu được không?” Nghiêm Hiểu Như nói xong thì liều mạng dập đầu với bà cả.
Cơ thể bà cả run rẩy…
Bà ta dịu dàng vuốt ve đầu tóc rối bời của Nghiêm Hiểu Như, thấy được vẻ mặt bất lực như vậy của cô ta, phòng thủ của bà ta đã sụp đổ trong khoảnh khắc.
“Được, cô sẽ giúp cháu một lần”
Nghiêm Hiểu Như nín khóc mỉm cười Bà cả hỏi: “Vậy cháu có biết bây giờ thăng bé đang ở đâu không?”
Nghiêm Hiểu Như gật đầu.
Có Điền Ngọc Mễ giúp đỡ, cô ta nghĩ muốn biết rõ mọi hành động của Chiến Hàn Quân sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Á Châu, văn phòng tổng giám đốc.
Quan Minh Vũ vội vã đến báo, “Tổng giám đốc!”
Nghiêm Linh Trang mặt ủ mày chau nhìn anh ta, “Có chuyện gì, hô to gọi nhỏ làm cái gì?
Chiến Hàn Quân rời đi không từ biệt, dường như cũng mang cả trái tim của cô theo. Hai ngày nay, Nghiêm Linh Trang đều sống ngơ ngơ ngác ngác.
Quan Minh Vũ cười nói, “Người của chúng ta đã thăm dò được tung tích của anh ấy rồi”
Nghiêm Linh Trang bỗng dưng lấy lại tỉnh thần, “Ở đâu?”
Quan Minh Vũ nói: “Vịnh Hảo Vọng”
Nghiêm Linh Trang đứng lên, dứt khoát ói: “Đi chuẩn bị, rồi đi đón anh ấy về nhà với Quan Minh Vũ hơi chân chờ.
Nghiêm Linh Trang khó hiểu nhìn Quan Minh Vũ, “Còn có chuyện gì?”
Cũng không phải thật sự không đánh thẳng được Chiến Hàn Quân, mà là không ai dám đánh thật!
Nghiêm Linh Trang tức giận nhìn Quan Minh Vũ, “Nếu không bắt anh ấy về được, tôi sẽ hỏi tội anh!”
Quan Minh Vũ đổ mồ hôi liên tục.
Vịnh Hảo Vọng.
Trong một căn nhà trọ.
Chiến Hàn Quân ngồi ở trên ghế sô pha, trong tay cầm một miếng đương quy, vẻ mặt có chút cô đơn.
Rốt cuộc bao giờ người nhà của anh mới tới đón anh về nhà?