Từ nhỏ Nghiêm Hiểu Như đã hận Nghiêm Linh Trang, cô ta không hy vọng thiếu nợ Nghiêm Linh Trang. Lúc này cô ta liền đứng khỏi ghế sô pha, đi đến bên cạnh Điền Ngọc Mễ, ân cần nói: “Chị Mễ, vậy chuyện hôn nhân của tôi liền giao cho chị.”
Thôi Như An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Nghiêm Hiểu Như, dùng tình cảm và lí lẽ để nói với Nghiêm Hiểu Như: “Chị Linh Trang của con, mẹ sống cả đời mới tính là nhìn rõ cô ta. Mặc dù cô ta có tính tình cô chủ, nói chuyện không dễ nghe, thế nhưng cô ta không có ý đồ xấu, hơn nữa cô ta còn biết nghĩ đến tình thân máu mủ. Hiểu Như, con không nên chọc tức chị Linh Trang của con, sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận”
Nghiêm Hiểu Như sao có thể nghe lời mẹ khuyên bảo được.
Điền Ngọc Mễ nhìn thấy Nghiêm Hiểu Như xa lánh Nghiêm Linh Trang như thế, đáy mắt tràn ra một nụ cười tối tăm.
“Hiểu Như, tôi có lời muốn nói với cô. Cô đi ra ngoài với tôi.”
Điền Ngọc Mễ thần bí dẫn Nghiêm Hiểu Như đến trong đình viện, khoanh tay, đánh giá Nghiêm Hiểu Như.
“Quả thật rất đẹp” Cô ta nghĩ một đăng nói một nẻo.
“Đáng tiếc, túi da đẹp như vậy, lại không thể lợi dụng cho tốt”
Nghiêm Hiểu Như mở to mắt hạnh, hơi không kiên nhẫn nói: “Cô cũng đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa. Có gì mau nói đi!”
Đáy mắt Điền Ngọc Mễ tràn ra nụ cười ác độc, bồng nhiên ghé miệng vào trước mặt Nghiêm Hiểu Như, thấp giọng nói: “Anh ta trở về, cô có biết không?”
Vẻ mặt Nghiêm Hiểu Như chết lặng lạnh nhạt, “Cô nói là thái tử gia ư? Anh ta trở về đâu có liên quan tới tôi?”
Điền Ngọc Mễ nói: “Anh ta mất trí nhớ, cô không biết sao?”
Nghiêm Hiểu Như trừng to mắt.
Điền Ngọc Mễ nói: “Chị cô đè ép tin tức này, ở thủ đô không ai dám nói huyên thuyên anh ta, coi anh ta bằng trời.”
Thấy dáng vẻ ngây ngốc của Nghiêm Hiểu Như, Điền Ngọc Mễ nói: “Trước kia Nghiêm Linh Trang theo đuổi anh ta kiểu gì, bây giờ cô cứ làm y như vậy.”
Nghiêm Hiểu Như rộng mở trong sáng, “Có thể chứ?”
Điền Ngọc Mễ nói: “Cô ta có thể, vì sao cô lại không được”
Nghiêm Hiểu Như siết chặt nắm đấm, đáy mắt bản ra một luồng sáng nhất định phải có được.
Giờ phút này, đã tẩy sạch được sự chán nản nhiều năm của cô ta.
Cô ta tưởng tượng ra, nếu như đánh bại Nghiêm Linh Trang. Như vậy tất cả những gì mà Nghiêm Linh Trang có bây giờ, tài phú và vinh quang, đến lúc đó đều sẽ thuộc về cô ta.
Mà cô ta, tất nhiên sẽ hoàn trả lại gấp mười tất cả những đau khổ mà Nghiêm Linh Trang đặt lên trên người cô ta.
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn cầu xin của Nghiêm Linh Trang, cô ta mới có thể cảm thấy đời này không sống uổng phí.
“Cô sẽ giúp tôi sao?” Cô ta cắn răng, lạnh lùng hỏi.
Điền Ngọc Mễ lắc đầu, “Tôi không giúp được cô, nhưng mà có người có thể giúp chúng ta”
“Ai”
“Bà cả nhà họ Chiến.”
Nghiêm Hiểu Như bừng tỉnh hiểu ra.
“Ý kiến hay.”