Như thể Chiến Hàn Quân được thả ra một lần nữa: “Anh sẽ mở cửa.”
Thu Liên bị bỏ rơi, cô đơn một mình ở đó.
Chiến Hàn Quân đi đến phòng khách, mở cửa phòng chống trộm ra. Khi anh nhìn thấy những người đứng ở cửa vậy mà lại là bé An và mẹ của cô, Chiến Hàn Quân liền có chút thất thần.
“Chú ơi” Bé An nhìn thấy Chiến Hàn Quân liền gục đầu vào lòng anh Nghiêm Linh Trang nhìn thấy Chiến Hàn Quân mặc quần áo ở nhà, tuy là kiểu quần áo áo dài tay và quần dài, nhưng mà rốt cuộc cũng không có bộ đồ nào kiêng nể cả âu phục. Hơn nữa, mái tóc đen bồng bềnh vẫn còn rớt, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho anh, Cô đứng đó, bất động.
Dù sao, cô ấy bây giờ đang giả vờ là người mủ. Ngay cả ánh mắt, cũng không dám chuyển động một cách càn rỡ.
“Chồng, ai vậy?” Thu Liên từ trong phòng bước ra.
Nghiêm Linh Trang nhìn thấy bộ đồ ngủ trong suốt của cô, hơi lạnh như băng tràn ra từ trong ánh mắt,
Người phụ nữ này có phải là đang cố tình quyến rũ anh Quân, đúng không?
Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng xoa đầu bé An, đồng thời trả lời Thu Liên: “Đây là đứa nhỏ tôi đã dạy đàn”
Thu Liên quan sát đánh giá bé An, liền bị khuôn mặt tỉnh tế của bé An làm cho thất thần “Thật xinh đẹp,’ Thu Liên khen ngợi Sau đó ánh mắt cô chuyển sang Nghiêm Linh Trang, khi nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, Thu Liên cả người đều đứng không vững, cô nhận ra người này rồi, đây chính là người phụ nữ xinh đẹp mà Nguyệt đã vẽ trong bức tranh.
Đột nhiên, Thu Liên tràn đầy sự thù địch với cô ấy.
“Muộn như vậy rồi, hai người đến làm gì vậy?” Trong giọng nói có chút không hài lòng.
Nghiêm Linh Trang biết mình đã phá hỏng chuyện tốt của người phụ nữ này, có hơi chút chột dạ mà cười nói: "Chị dâu, tôi nghe bé An nói rằng thầy giáo Nguyệt sống ngay đổi diện nhà chúng tôi. Hình như hôm nay mới chuyển đến, nếu mà thật sự chuyển sang nhà mới, tất nhiên là phải đến để chúc mừng một câu chứ! “ Thu Liên chết lặng.
Bé An nắm lấy tay Chiến Hàn Quân, vô cùng thân thiết lắc tay, nũng nịu bán manh mà nói: “Chú ơi, chú có thể cho cháu đến tham quan nhà mới của chú được không.”
Chiến Hàn Quân không thể nào từ chối được hành động dễ thương giống như đứa trẻ như vậy của bé An, võ nhẹ đầu cô bé: “Đi thôi.
Bé An xoay người dìu đỡ Nghiêm Linh Trang: “Mẹ, vào nhà ngồi tí đi”
Nghiêm Linh Trang cười nói: “ừm.
Một chút tức giận tràn ngập trong mắt Thu Liên.
Liếc nhìn Chiến Hàn Quân một cách u oán, chỉ thấy rằng ánh mắt của Chiến Hàn Quân đang dõi theo mẹ con Nghiêm Linh Trang, hơn nữa đó là ánh mắt dịu dàng và mê đảm của anh ta mà cô chưa từng thấy trước đây.
Chiến Hàn Quân rót nước cho hai mẹ con, sau đó ngồi trên sô pha bên cạnh Nghiêm Linh Trang, đưa cốc nước cho Bé An.
Bé An liền nhận lấy uống.
Khi Chiến Hàn Quân đưa một ly nước khác cho Nghiêm Linh Trang, bé An giả vờ như không nhìn thấy. Cô ấy chỉ muốn để cho bố và mẹ tiếp xúc.
Khi Nghiêm Linh Trang đưa tay nhận cốc nước, cô cố ý sờ loạn.
Chiến Hàn Quân chỉ có thể vươn tay còn lại nắm lấy tay cô, đặt cốc nước vào lòng bàn tay cô.
“Cảm ơn anh, thầy giáo Nguyệt.”
Nghiêm Linh Trang cũng rất nể mặt mũi anh ta, vừa cầm cốc nước uống một cách duyên dáng “Thật là trùng hợp, chúng ta vậy mà lại là hàng xóm của nhau.” Nghiêm Linh Trang thở dài Đối với kế hoạch “tiếp cận gần gũi” mà tự tay mình thiết kế ra, rất có cảm giác thành tựu.
Chiến Hàn Quân gật đầu.
“Từ hôm nay trở đi, có phải ngày nào tôi cũng sẽ được nghe tiếng đàn của thầy giáo Nguyệt đúng không?”
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt rạng rỡ và quyến rũ của cô, mỉm cười hỏi: “Cô muốn nghe bản nhạc nào? Tôi sẽ chơi cho cô nghe “Miễn là anh chơi, thì đó chính là âm nhạc đẹp nhất trên thế giới.”
Thu Liên nhìn Chiến Hàn Quân bằng ánh mắt cay đẳng, khi anh nói chuyện với Nghiêm Linh Trang, khuôn mặt tuấn tú như tảng băng của anh như gặp ánh nắng thiêu đốt, tuyết đóng băng cũng tan ra.