*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Quân với vẻ mặt không chút chịu khuất phục, nhìn Nghiêm Linh Trang vẻ khiêu khích: “Cô đe dọa tôi?”
Trong ánh mắt Nghiêm Linh Trang Lương để lộ chút gì đó thiếu tự tin.
Nhưng nghĩ chuyện anh ta ở nhà đã phục vụ Thu Liên hết mình, bầu không khí trong phòng tỏa ra mùi ghen tị nồng nặc.
Buổi tối phục vụ Thu Liên, vậy ban ngày anh phải phục vụ cô!
Đây mới là sự công bằng!
“Tôi đe dọa anh đấy thì sao?” Nghiêm Linh Trang nói.
Chiến Hàn Quân đôi mắt chìm xuống: “Tôi thà rằng tận cỏ chết tôn nghiêm, cũng không chịu nhục mà sống.”
Nghiêm Linh Trang: “…
Giọng điệu nhẹ nhàng hơn, sắc mặt cũng dịu đi, cô có chút thỏa hiệp: “Anh muốn làm gì?
“Tôi sẽ đến Bộ phận An ninh mạng.”
Nghiêm Linh Trang tức giận nhìn anh Văn phòng tổng giám đốc ở tầng chín.
Bộ phận an ninh mạng ở tầng sáu Cách nhau tận ba tầng.
Cô muốn gặp anh chẳng lẽ còn phải đi xuống tầng hay sao?
Nghiêm Linh Trang nhìn vẻ mặt khôn chịu khuất phục của Chiến Hàn Quân, trái tim cô tức thì đau nhói. Bất đắc đĩ gọi Quan Minh Vũ vào, dặn dò: “Đưa Nguyệt đến Bộ phận An ninh”
Chiến Hàn Quân không lập tức rời đi, đứng ở đó dường như có chuyện muốn nói.
Nghiêm Linh Trang hậm hực nhìn về phía anh: “Còn có chuyện gì sao?”
“Tôi cần một ngôi nhà phúc lợi cho nhân viên”
Nghiêm Linh Trang lấy ra một cái phong bì đưa từ trong ngăn kéo cho anh: “Cái này cho anh”
Chiến Hàn Quân cầm lấy phong bì, chạm vào là một vài tấm thiệp mỏng. Có lẽ là các loại thẻ như thẻ gas, thẻ nước.
Lúc này, Chiến Hàn Quân mới lạnh lùng rời đi.
Nghiêm Linh Trang nhìn bóng lưng to lớn dài rộng của anh, trong mắt hiện lên một nụ cười xấu xa.
Ngôi nhà phúc lợi mà cô cho anh, là một căn biệt thự một tầng có vườn hoa trong khu bên cạnh Hải Thiên. Mà khu vườn ban công của ngôi nhà, vừa đúng đối diện với biệt thự Hải Thiên của cô.
Khoảng cách không quá trăm mét, đến lúc đó bọn họ có thể nhìn thấy nhau từ phía xa.
Để có thể nhìn rõ hơn cuộc sống thường nhật của anh, cô thậm chí còn bảo Quan Minh Vũ mua cho cô một bộ kính thiên văn tỉnh xảo.
“Đây trừ khi là tuyển được con cháu dòng dõi quý tộc, như vậy mới có thể nhận được đãi ngộ này?”
“Kiểu người như tổng giám đốc Trang đây, luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt, chẳng lấy một ai lọt được vào mắt của kiểu người kiêu ngạo này. Cho dù đó là con cháu dòng dõi quý tộc đi chăng nữa, e là cũng không được trọng dụng như vậy”
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Chiến Hàn Quân mở cửa bước vào, như thể một chiếc tủ ướp lạnh khổng lồ từ trên trời rơi xuống, khiến cả văn phòng trở nên lạnh lẽo khác thường.
“Sao tôi lại cảm thấy có chút lạnh người nhỉ?” Một nhân viên run rẩy khoanh tay lại.
“Cảm giác này sao lại có chút giống cảm giác từ mấy năm trước?”
Quan Minh Vũ nhanh chóng lên tiếng dừng lại mọi sự bàn tán: “E hèm!”
Các nhân viên đều nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân đứng bên cạnh Quan Minh Vũ, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Cả văn phòng vốn dĩ đang xì xào to nhỏ, trong phút chốc im bặt lại.