Trên băng ghế trong khu vườn giữa phố, Chiến Hàn Quân ngồi cô đơn, nhìn dòng xe lui tới, đám người rộn ràng nhốn nháo, anh cảm thấy anh bị ngăn cách bên ngoài thế giới này.
Không có động lực phấn đấu?
Không có động lực để sống?
Anh thậm chí còn hoài nghi, lúc trước.
sau khi anh thoát khỏi vụ tai nạn xe cộ đấy, rốt cuộc là ý niệm mạnh mẽ nào đã chống đỡ cho anh sống sót?
Anh cảm thấy còn được sống là một việc nhàm chán tới tột cùng.
Đến khi tới gần chín giờ, anh mới chậm rì rì đi vào biệt thự Hải Thiên.
“Chú ơi.” Trên ban công, bé An nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì hưng phấn vẫy tay hét lên.
Chiến Hàn Quân ngước mắt, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang và bé An, mặc một chiếc váy màu trắng, thoạt nhìn tựa như một tiên nữ xinh đẹp.
Hai mẹ con nhìn anh với nụ cười rạng rỡ chói mắt.
Vẻ buồn rầu thê lương của Chiến Hàn Quân dường như đã tan biến. Trên khuôn mặt tuấn tú ấy hiện lên một nụ cười hiểu ý.
Nghiêm Linh Trang và bé An vội vàng xuống tầng chào đón anh, sự lạnh nhạt Chiến Hàn Quân phải chịu ở chỗ Thu Liên toàn bộ được bù lại bởi sự chào đón nồng nhiệt của Linh Trang và bé An.
Nghiêm Linh Trang đang cầm bát cháo nóng hổi đi tới, bởi vì không nhìn thấy, bước chân của cô đi vô cùng thong thả.
“Thầy Nguyệt, anh uống thử bát cháo này đi. Đây là bát cháo mà tôi và bé An tự tay nấu, anh nếm thử chút, hương vị này như thế nào?”
Chiến Hàn Quân bước tới cầm lấy bát cháo trên tay cô. Lúc bụng đói cồn cào bỗng nhiên nhận được bát cháo nóng hổi này, đáy lòng rốt cuộc cảm thán sự thiên vị ông trời dành cho anh.
Tao nhã nếm thử một ngụm, tò mò hương vị này có chút cổ quái “Trong đây có thuốc sao?”
Nghiêm Linh Trang cười giải thích nói: “Vâng, đều là thuốc chữa dạ dày”
Chiến Hàn Quân hơi hơi kinh ngạc, việc này thật sự rất phù hợp với anh.
Bé An kéo lấy góc áo của Chiến Hàn Quân, kẻ xướng người hoạ với mẹ mình: “Chú ơi, bên trong còn có một loại thuốc khác tên là đương quy.”
Trong mắt Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ nghỉ ngờ: “Đương quy?”
Nghiêm Linh Trang bật cười: “Là em dùng nó để điều hòa khí huyết.”
Bé An bĩu cái môi nhỏ, mẹ lại nói dối bố.
Mẹ cho đương quy vào rõ ràng chính là muốn ám chỉ bố nên trở về nhà.
Chiến Hàn Quân vừa uống xong bát cháo thì bé An liền vươn tay cầm bát lên nói: “Chú, bát cứ để con đi rửa. Chú nói chuyện với mẹ con một lát đi.”
Bé An vội vàng chạy vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa phòng bếp lại.
Cô bé tạo một khung cảnh lãng mạn cho bố mẹ.
Chiến Hàn Quân thân sĩ đỡ Nghiêm Linh Trang ngồi trên ghế sô pha, còn thân thiết hỏi cô: “Hôm nay mắt cô có đỡ nhiều không?”
Nghiêm Linh Trang cười nói: “Nhiều lắm.
Tâm nhìn không còn đen như vậy nữa.”
Chiến Hàn Quân nhìn đôi mắt xinh đẹp của Linh Trang, nhìn cô cười như ánh trăng sau mưa, không khỏi tò mò hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết, là lý do gì đã chống đỡ cho sự chờ đợi không oán không hối của co như: vậy không?”
Nghiêm Linh Trang hơi hơi nhướng mày, giọng nói của anh rất trầm thấp chứng tỏ cảm xúc của anh đang xuống dốc.
Tâm tình của anh vô cùng tệ.
Từ nhỏ đến lớn, anh rất ít khi có lúc biểu hiện bi quan như vậy.
Nghiêm Linh Trang nghĩ nghĩ, nói: “Tôi chỉ nghĩ nếu trong tương lai có một ngày, tôi sẽ gặp được anh ấy trong biển người, người đàn ông xứng đáng để tôi chờ, xứng đáng để tôi yêu. Tôi cảm thấy tất cả sự chờ đợi đều đáng giá.”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu, tôi nói là nếu, anh ta không trở về thì sao?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh ấy từng nói, tôi là mạng của anh ấy. Tôi ở chỗ nào thì anh ấy sẽ giống như con cá bơi tới bên cạnh tôi, bởi vì chỉ có tôi mới có thể cung cấp dưỡng khí cho anh ấy để sống.”
Chiến Hàn Quân nói: “Cô cứ chắc chắn tin rằng tình yêu anh ấy dành cho cô là tuyệt đối trung thành sao?”
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Tôi tin anh ấy”
Chỉ ba chữ nhưng lại thể hiện sức mạnh.
Chiến Hàn Quân lại rơi vào trâm mặc.
Anh thấy cảm động trước sự bền bỉ và tin tưởng của cô.