Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 7




Tiêu Ngọc Hoành sửng sốt, sau đó khắp người toàn xà phòng, nhìn cậu rồi cười, Vương Tiểu Thiên trả thù thành công lại thấy hối hận, cảm thấy như có ngàn vạn cây kim đang chọc vào mắt cậu.

“…Tôi đi đây.” Vương Tiểu Thiên rất sầu não, không chờ hắn trả lời đã sầm mặt kéo rèm lại.

Người ta ăn hormone mà lớn, không cần phải đi so đo với người ta. Vương Tiểu Thiên tự an ủi như vậy, mang cõi lòng có cả triệu con thảo nê mã bình thản ra khỏi nhà tắm chung.

Vừa hay ông chủ quán đồ vặt ngay bên cạnh nhà tắm đến bán nốt trước khi đóng cửa:

“Lạp xường bán rẻ đây!  Lạp tường siêu to siêu rẻ đây! Ba tệ giờ chỉ còn hai tệ đây! Bạn…”

“Không mua!”

Tiêu Ngọc Hoành hai mươi phút sau mới vác cái thân toàn hơi nước về ký túc, sau đó hỏi Vương Tiểu Thiên đang đọc sách giường trên: “Sao không chờ tôi?”

Vương Tiểu Thiên lạnh lùng liếc hắn một cái, đáp: “Có cần sau này tôi đi vệ sinh cũng gọi cậu theo không?”

Hai người nằm bên đối diện nghe vậy đều cười, Tiêu Ngọc Hoành cũng cười.

“Được chứ.”

Được cái shit. Vương Tiểu Thiên mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục chuẩn bị bài.

Tuy không thích chuyên ngành này lắm, nhưng vẫn phải cố gắng học hành mới được.

Nhưng điều đón Vương Tiểu Thiên sau khi đã chuẩn bị tốt bài học không phải chương trình đại học mà Vương Tiểu Thiên nghĩ, mà là ba tuần huấn luyện quân sự, rất khổ, có cảm giác như nhập ngũ thật, Vương Tiểu Thiên ngày nào cũng cắn răng mới có thể kiên trì được, thỉnh thoảng mệt đến người ướt đẫm mồ hôi ngồi trên cỏ nghỉ ngơi, vẫn có thể nhìn thấy đại gia nào đó đang đu xà trong tiếng hét cổ vũ của đám con gái.

“33, 34, 35…”

Vương Tiểu Thiên coi thường, có gì mà kinh khủng chứ, sau đó nhân lúc không ai nhìn mà lén thử, chỉ làm được bảy cái đã ngã xuống, ngã đau cả mông.

Người ta ăn hormone mà lớn, không cần phải đi so với hắn. Vương Tiểu Thiên lại tự an ủi như vậy, nghĩ thầm sức khỏe mạnh mẽ là thứ yếu, trí thông minh mới có thể chứng minh tất cả, thế là sau khi bắt đầu học bèn dồn toàn tâm toàn ý vào học hành, mỗi khi từ thư viện về, nhìn thấy ba người kia khí thế ngút trời ngồi chơi game trước máy tính, khóe miệng đều cong lên thành một nét cười lạnh.

“Bốp!”

Một cái tát rõ mạnh, đánh đau cả mặt Vương Tiểu Thiên, cậu nhìn chằm chằm vào bảng điểm trên máy tính, cái tên Tiêu Ngọc Hoành rõ rành rành, đè ngay trên tên cậu.

Cố gắng học hành cả một kỳ, Vương Tiểu Thiên đã nghĩ có thể cậu không phải là người đứng đầu, dù gì thì vào được đại học A đều là người thông minh xuất sắc rồi, nhưng cậu không thể nào ngờ được người cướp đi bảo tọa đệ nhất của cậu là Tiêu Ngọc Hoành ngày nào cũng chơi bời nhảy múa!

Chẳng lẽ người này không nên là kẻ đứng đầu từ dưới lên sao? Rõ ràng suốt cả học kỳ toàn thấy hắn chơi mà. Vương Tiểu Thiên không thể tin được, bèn kéo bảng điểm xuống, nghĩ thầm có khi lớp có hai Tiêu Ngọc Hoành.

Đầu tiên là hắn thấy tên Đoàn Sách, ở giữa bảng điểm, xuống chút nữa liền nhìn thấy xếp cuối là Lưu Chủ Kiến.

Cậu béo kia xếp nhất từ dưới lên cũng bình thường, cậu nhìn… thi lại ba môn, ngày nào cũng rúc trong phòng chơi điện tử, cũng đáng đời. Vương Tiểu Thiên lại kéo lên trên, nheo mắt nhìn máy tính từ xa, sau đó đột nhiên định thần lại, tên người đứng đầu vẫn không thay đổi, vẫn là ba chữ Tiêu Ngọc Hoành.

Được rồi. Vương Tiểu Thiên đã chấp nhận sự thật, lòng hơi khó chịu, nếu như Tiêu Ngọc Hoành như cậu ngày ngày ra thư viện học, cậu cũng sẽ không nói gì nếu bị hắn xếp trước, nhưng người này chẳng cố gắng gì cả, Vương Tiểu Thiên học hành gian khổ cảm thấy lòng mất thăng bằng.

Ông trời quá tốt với người này rồi thì phải? Vương Tiểu Thiên đá tuyết đọng dưới chân, sau đó sau lưng bị một người nhào đến.

“Chúc mừng nhé! Hạng hai!” Tiêu Ngọc Hoành thò ngón tay chọt vào khuôn mặt bị lạnh đến đỏ lên của Vương Tiểu Thiên, một giây sau liền bị người thẹn quá hóa giận kia đẩy ngã ra tuyết.

Những bạn học khác bên cạnh đều bị hành động đột ngột của Vương Tiểu Thiên làm phát hoảng, Vương Tiểu Thiên phản ứng lại, cũng biết mình kích động rồi, nhưng lúc nghe hắn gọi mình “hạng hai” đầu liền nổ tung, cảm thấy hắn đang giễu cợt mình.

Mím môi dưới khô khốc, Vương Tiểu Thiên liếc nhìn Tiêu Ngọc Hoành đang ngồi dưới đất, lại nhìn đám bạn học xung quanh đang nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị, không nói gì hết, rụt cổ vào trong chiếc khăn choàng dày rồi xoay người đi thật nhanh.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng đám người đằng sau bàn tán về mình.

“Nó điên à?”

“Chắc là bị Tiêu Ngọc Hoành xếp trên nên không vui rồi.” Có người đoán trúng.

“Ghen ghét kinh thế cơ à? Đúng là đáng sợ… rõ ràng đẹp trai như thế…” Cô gái trong lớp rất tiếc nuối.

Vương Tiểu Thiên lại dồn bước nhanh hơn, bông tuyết lạnh lẽo táp vào mặt, rất đau.

Không sai, Vương Tiểu Thiên đẹp trai dù đã lên đại học nhưng vẫn không có bạn bè gì như trước.

Tiêu Ngọc Hoành vẫn ngồi dưới đất, nhìn theo bóng lưng vội vã bỏ đi của Vương Tiểu Thiên, lòng cũng hơi phức tạp.

“Bỏ đi.” Hắn nhanh nhẹn đứng dậy, phủi tuyết bám trên người rồi lại cười: “Đi nào, đi muộn thì cơm ở nhà ăn sẽ nguội hết đấy.”

Cả đám người lại cười nói đi tiếp.

Nghỉ đông, Vương Tiểu Thiên về ngôi nhà đã lâu không về, lúc cởi áo bông dày cộp ra, cả người thoải mái hắn, nhưng nửa tiếng sau lại run cầm cập mặc vào.

Tỉnh Y tháng 2 tuy vẫn ở mức bảy tám độ, nhưng vì gần biển hơi nước nhiều, cũng chẳng có khí ấm, vì thế nên so với thành phố X, chẳng biết là bên nào lạnh hơn.

Ngồi xe khách cũ kỹ về thôn, mọi người trong nhà đều đông đủ cả, ba bà chị lần lượt nhéo mặt Vương Tiểu Thiên, sau đó cô em mới lên cấp ba cũng học theo véo một cái.

Cả nhà có năm đứa con, bốn con gái, nhưng đứa da đẹp nhất và xinh nhất lại là con trai Vương Tiểu Thiên, việc này đúng lạ.

Vương Tiểu Thiên bị các chị véo mặt quen rồi, cho dù không thích nhưng trừ trưng cái mặt sầm sì ra thì chẳng còn cách nào khác.

Bên bàn ăn bằng gỗ cũ kỹ, cụ bắt đầu hỏi tình hình học tập của Vương Tiểu Thiên ở trường, Vương Tiểu Thiên theo thói quen báo cáo tất tần tật, ông cụ thấy cậu vẫn ngoan, thành tích cũng xếp thứ hai trong lớp nên cũng yên tâm, Vương Tiểu Thiên thấy cụ thỏa mãn rồi thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ có lúc mới đưa cơm lên, mẹ hỏi có quen được đứa bạn nào không, miệng lại có vị đắng ngắt.

Bạn, không có.

Mình có vấn đề gì chứ? Vương Tiểu Thiên lại bắt đầu nghĩ vấn đề này, chị cả về nhà chồng rồi, chị hai chị ba vây quanh lò sưởi điện ăn quýt, bèn bảo Vương Tiểu Thiên:

“Mày hay theo ý mình quá.”

Các chị làm chị nên nói năng còn nhẹ nhàng, cô em mới lên cấp ba bổ cho một câu thẳng tưng: “Anh hơi coi thường người ta.”

Rõ ràng là câu tự hỏi mình, Vương Tiểu Thiên bị nói vậy lại không vui, “Anh coi thường người ta chỗ nào?”

Cô em út đang ăn quýt chỉ vào mặt cậu: “Anh xem, lúc nói chuyện với người ta toàn hếch cằm lên, mắt thì liếc xuống, em nghĩ ngay đến hai chữ: ‘miệt thị’.”

Vương Tiểu Thiên phì cười, không nghe em út nói linh tinh nữa, ngồi ăn quýt một lúc ngẫm nghĩ rồi ra kết luận: “Mọi người đều say mình ta tỉnh, đám trong lớp lòng đều quá đục.”

Câu nói này đánh chết sạch cả đám trong lớp, sau đó Vương Tiểu Thiên thanh cao hôm sau vì năm hào lẻ mà cãi nhau với bà thím trong chợ.

Trời ấm lên, đầu xuân, Vương Tiểu Thiên về trường rồi vẫn sống theo cách của mình, người khác mời cậu ra ngoài chơi hay ăn cơm, cậu hầu như đều từ chối, lâu dần chẳng ai ra chỗ cậu dộng đầu vào tường nữa.

Có người nói cậu là hoa trên non cao, cũng có người nói cậu là quái thai, người ái mộ cậu có, người chế giễu cậu cũng có, nhưng đều lén lút, Vương Tiểu Thiên học đại học như tu tiên, cứ phiêu du phập phù mình ta giữa đời.

Sau đó gần cuối năm nhất, tiên nhân Vương Tiểu Thiên bắt đầu quyết chí phấn đấu vì học bổng, trong phòng thi tháng sáu mồ hôi như mưa, thế tựa lần này phải rửa sạch nhục nhã, lên đỉnh non cao.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội, đánh Vương Tiểu Thiên sưng mặt sưng mũi, cậu nhìn chằm chằm vào máy tính nhìn đi nhìn lại, người đứng thứ nhất:

Tiêu Ngọc Hoành.

Cậu nhắm mắt lại ngồi đếm số, lại mở mắt ra nhìn, người đứng thứ nhất:

Tiêu Ngọc Hoành.

Cố chấp không muốn tin, dùng ngón tay che màn hình lại, căng thẳng như dân cờ bạc từ từ để lộ chữ trên màn hình ra, người đứng thứ nhất:

Tiêu Ngọc Hoành.

Vương Tiểu Thiên đấm bàn phím rõ mạnh, sau đó bị thầy coi phòng máy đuổi ra ngoài.

Thôi vậy, dù gì cũng có học bổng rồi, thứ nhất thứ nhì chẳng đáng là bao. Vương Tiểu Thiên tự an ủi như thế, nhưng lúc về đến ký túc thấy Tiêu Ngọc Hoành đang ngồi đó chơi game, Vương Tiểu Thiên vẫn không khống chế được mà cau có.

Tuy ký túc kéo mạng riêng, không kết nối với mạng trường, nhưng Tiêu Ngọc Hoành cũng biết điểm rồi, thấy Vương Tiểu Thiên về mặt cau mày có cũng đoán được là vì sao, nhưng cũng không lên tiếng.

Từ mùa đông năm ngoái, khi Vương Tiểu Thiên thẹn quá hóa giận đẩy ngã Tiêu Ngọc Hoành trên đường lớn người qua người lại, hai người ngủ giường trên giường dưới chẳng nói chuyện mấy nữa.

Nhưng quan hệ cũng không gay gắt, bình thường ở với nhau vẫn có thể coi là ôn hòa, chỉ có điều Tiêu Ngọc Hoành không còn chủ động kéo Vương Tiểu Thiên ra ngoài cùng ăn cơm nữa, hoặc không bá vai bá cổ cậu nữa.

Mặt nóng chìa sang, đối phương lại chĩa cái mông lạnh lại, nhiều lần như thế, đến Tiêu ngọc Hoành tốt tính cũng không nhịn được.

Có điều Vương Tiểu Thiên lại thấy khoảng cách như vậy là vừa vặn, không thân thiết cũng không đối đầu.

Nhưng ở trong cùng một phòng, mâu thuẫn kiểu gì cũng có, khi chính thức được nghỉ hè, Vương Tiểu Thiên và Tiêu Ngọc Hoành cãi nhau.

Nguồn cơn cớ sự không phải Vương Tiểu Thiên, cũng không phải Tiêu Ngọc Hoành, mà là cậu béo, không, phải nói cậu ta là ngòi nổ, vô tình châm một đốm lửa, sau đó làm nổ tung hai người giường bên.