Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 41




Tiêu Ngọc Hoành đần thối ra, sao lại ở thành phố Y được? Chuyện này căn bản không thể xảy ra được luôn ấy.

Hắn lại mở bản đồ ra kiểm tra, nghĩ thầm liệu có phải mình để sót khách sạn Mã thị ở đâu không, nhưng phóng to bản đồ đến mức có thể nhìn thấy tên đường rồi mà vẫn không thể tìm thấy khách sạn Mã thị nào, lòng không khỏi càng nghi ngờ.

Mở video livestream ra xem thử, logo khách sạn Mã thị rõ rành rành.

Hắn đang cau mày nghĩ thì đối phương lại nhắn tin sang.

Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm~ mật khẩu nhân vật là gì thế?

Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi gửi cho cô nàng: 520XYH1314

Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên lặng lẽ cười phì, lại là loại mật khẩu tự luyến này.

Thế là chuyển mật khẩu nhân vật cho em gái mình.

Vương Tiểu Thiên đã phạm rất nhiều sai sót lặt vặt nay đã vô cùng vô cùng cẩn thận, cậu vô cùng nghi ngờ Tiêu Ngọc Hoành đã đánh hơi được rồi, vì thế cậu chọn cách để người khác đăng nhập game hộ cậu, vốn trong đầu nghĩ đến anh Trần cơ, nhưng nghĩ lại thì anh Trần ngay cạnh nhà cậu, Tiêu Ngọc Hoành lại làm lớp trưởng, đương nhiên biết nhà cậu ở thôn nào, vậy thì tra cái là lộ ra cậu ngay, thế nên nghĩ lại, cuối cùng chọn nhờ em gái giúp.

Thôn nhà Vương Tiểu Thiên tuy rất gần thành phố Y nhưng thực ra thì thuộc vào thành phố Z bên cạnh, Tiêu Ngọc Hoành hẳn là sẽ không đè lên đầu cậu đâu, một nguyên nhân khác khiến Vương Tiểu Thiên chọn em gái là vì em gái cậu có máy tính, sau khi lên cấp ba, cô của cậu đã mua cho con bé, đối xử với cô con gái duy nhất này vô cùng tốt.

Vương Tiểu Thiên biết em gái cũng chơi game, tết hàng năm về quê, cô bé đều sẽ ôm điện thoại chơi lén cụ, nhưng không biết cô bé có chơi game online không, cũng may có hỏi thì biết cô bé cũng đang chơi Thất giới.

Mà câu trả lời của cô bé cũng khiến Vương Tiểu Thiên dở khóc dở cười: Game này hot như thế, cũng chỉ có nhân tài một lòng học hành như anh mới không sờ vào thôi, không thì mọi người ít nhiều gì cũng sẽ chơi một chút.

Vương Tiểu Thiên bèn tức giận đáp lời: Anh cũng đang chơi mà? Anh trai em cũng đâu phải dạng low thế.

Em gái: Thật á? Anh chơi server nào thế?

Vương Tiểu Thiên: Server 22, đúng rồi, em đăng nhập hộ anh một tí.

Em gái: Được thôi.

Vương Tiểu Thiên: 59XXXX69, mật khẩu: XYH 88 885166!!

Em gái: Mã xác nhận đăng nhập.

Vương Tiểu Thiên: 854671

Em gái: vl! Tài khoản này không phải của anh phải không?!

Vương Tiểu Thiên: Con gái đừng nói “vl”.

Em gái: Anh… hack nick là phạm pháp đấy, anh tính làm gì?

Vương Tiểu Thiên: Không phải hack nick, của bạn học anh, mau lên cap hình cho anh xem đi.

Em gái: Có mật khẩu nhân vật.

Vương Tiểu Thiên: Em chờ chút, anh hỏi nó.

Vương Tiểu Thiên: 520XYH1314

Em gái: Được rồi, đến mật khẩu nhân vật cũng biết, xem ra là bạn anh thật, bạn anh giàu ghê nhỉ?

Vương Tiểu Thiên: Không, nó nghèo lắm, nội tâm nghèo nàn.

Em gái: ảnh_cap_nhân_vật_siêu_ngầu.jpg

Em gái: Anh muốn xem cái gì?

Vương Tiểu Thiên: Túi đồ.

Em gái: ảnh_cap_túi_đồ_đại_gia_chói_mù_mắt.jpg

Vương Tiểu Thiên: Gỡ trang bị của nó, chuyển vào tài khoản anh.

Vương Tiểu Thiên: ID: Hàn Tuyết Thiên

Em gái: Hàn Tuyết Thiên… tên nghe quen ghê… anh là Hàn Tuyết Thiên trên diễn đàn kia á???

Vương Tiểu Thiên: Cô bạn cùng lớp anh.

Em gái: Nhưng anh ban nãy nói là của anh mà.

Vương Tiểu Thiên: Gõ nhầm thôi.

Em gái: Anh đừng lừa em…

Vương Tiểu Thiên: Không lừa em đâu, mau làm như anh bảo đi.

Em gái: Bạn anh khóa trang bị rồi, không chuyển được, chờ mở khóa ba ngày.

Vương Tiểu Thiên: Trang bị mà cũng khóa được á???

Em gái: Được chứ, Thất giới làm cái khoản chống trộm này chặt lắm.

Em gái: Lại bảo anh không hack nick đi.

Em gái: Anh, anh đừng thế… tuy anh đúng là nhỏ nhen thật…

Vương Tiểu Thiên: Vốn còn định gửi bộ đồ cho em mặc cơ, thôi vậy, anh vứt cho rồi.

Em gái: Em sai rồi! Anh gửi cho em đi!

Vương Tiểu Thiên: Có lẽ hơi rộng đấy, nhưng chất lượng được, lông xù, kiểu đáng yêu ấy, con gái tuổi em mặc hợp.

Em gái: Cảm ơn anh!

Vương Tiểu Thiên: Tài khoản này em cứ chơi thoải mái đi.

Em gái: Vâng! Tài khoản đại thần chắc chắn là chơi sướng lắm!

Em gái: Anh, em chết rồi.

Em gái: Anh, em lại chết rồi.

Em gái: Anh, mọi người cứ đuổi đánh em làm thế nào giờ?

Em gái: Anh, em không chơi nữa o(╥_╥)o

Vương Tiểu Thiên không trả lời em gái cậu, tâm trạng cậu không tốt lắm, rõ ràng đã thuận lợi đăng nhập rồi mà vẫn không thể lấy được trang bị hắn, điều này khiến cậu rất ức chế.

Còn khóa trang bị lại, sao tên này cảnh giác kinh vậy? Vương Tiểu Thiên lúc tắt game còn lên cửa hàng xem thử, một cái khóa đồ là 2000 điểm, cũng tức là 20 tệ, khóa một bộ trang bị sẽ là 200 tệ.

Như tên ngốc, sao lại phải tiêu tiền oan vậy chứ? Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên tức tối lườm Tiêu Ngọc Hoành, để cậu chôm mất thì có sao?

Tiêu Ngọc Hoành trầm mặt ngồi đó, tâm trạng cũng không tốt lắm, hắn luôn cảm thấy đối phương dường như biết được suy nghĩ của hắn, khiến hắn cảm thấy rất bất lực.

Cơ mà kệ đi, ít nhất hắn cũng có được IP rồi.

Giờ có ba khả năng, một, nhà cô nàng vừa hay có một hộp giấy ăn có logo khách sạn Mã thị, khả năng chỉ có 1%, hai, cô nàng nhờ người khác đăng nhập hộ, mà người kia lại ở thành phố Y, khả năng 30%, ba, cô nàng dùng phần mềm nào đó đổi địa chỉ IP, nếu vậy thì hắn cũng có thể thông qua phân tích mà xâm nhập, tìm được bảng thay đổi IP thì sẽ tìm ra IP thực sự của cô nàng.

Nhưng hai khả năng sau lại có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như vì sao cô nàng phải nhờ người khác đăng nhập hộ? Chẳng lẽ cô nàng biết mình tra IP của cô nàng? Hoặc là… hack nick?

Cho dù thế nào, cứ phải xem IP này là thật hay giả đã. Ánh mắt Tiêu Ngọc Hoành sắc lẻm, hắn bắt đầu gõ bàn phím.

Thế là Vương Tiểu Thiên bò từ giường trên xuống, liền trông thấy Tiêu Ngọc Hoành mở rất nhiều tab trên máy tính đang xoành xoạch load số liệu, lòng lập tức cảm thấy không ổn, bèn thò đầu vào nhìn kỹ.

Thế là Tiêu Ngọc Hoành đang gõ phím thì phát hiện bên cạnh có thêm một cái đầu, hơi nghiêng sang thì thấy Vương Tiểu Thiên đang mở to đôi mắt dày mi tập trung xem màn hình hắn, dáng vẻ còn chăm chú hơn cả người đang gõ code là hắn.

“…Hay lắm hả?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi cậu một câu.

Vương Tiểu Thiên định thần lại, sau đó cũng quay đầu sang, mặt hai người nhất thời gần đến mức như sắp chạm vào nhau, hơi thở của nhau cũng có thể cảm nhận được.

Sau đó hai người đều mất tự nhiên mà rụt đầu lại.

“Khụ.” Vương Tiểu Thiên đứng thẳng người dậy, sau đó lúng túng khụ một cái, giả vờ bình thản hỏi hắn: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Phân tích IP.” Tiêu Ngọc Hoành chỉ coi như Vương Tiểu Thiên tò mò: “Thử phân tích xem một IP là thật hay là giả.”

“…” Vương Tiểu Thiên rất vui vì mình đã đủ sáng suốt, chỉ tội phải ấm ức cô em gái một tí.

Cũng may thành phố Y cách thành phố X rất xa, cũng chẳng sợ Tiêu Ngọc Hoành đi tìm, cho dù hắn đi tìm thật đi, cùng lắm chỉ xác định được là người khu nào, còn muốn tìm hiểu thêm nữa thì chắc phải kiếm cảnh sát thôi.

Vương Tiểu Thiên tin Tiêu Ngọc Hoành chẳng có bản lĩnh đó.

Cậu béo ngồi sau hai người nghe thấy bèn hứng thú hỏi: “Mày lấy được IP của Hàn Tuyết Thiên rồi à?”

“Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành đáp: “Cô ấy muốn dùng tài khoản tôi chơi, tôi bèn cho.”

Cậu béo nghe vậy thì kinh ngạc, quay người lại: “Mày không sợ cô ta hack mất nick à?”

“Tôi khóa hết trang bị vào rồi, đồ đáng giá và vàng đều cho hết vào trong kho, đồ còn lại nhiều nhất cũng chỉ bán được một nghìn tệ thôi.” Tiêu Ngọc Hoành hờ hững nói, sau đó nở nụ cười thật đẹp: “Với cả hack nick tôi chi bằng hack luôn tôi này, tôi còn đáng giá hơn tài khoản tôi nhiều.”

“…” Vương Tiểu Thiên muốn nôn vào mặt hắn.

“Cũng đúng.” Cậu béo tán đồng lời Tiêu Ngọc Hoành, sau đó tò mò hỏi hắn: “Không phải mày có phương thức liên lạc với cô ả à? Mở máy giám thị lên phát cho cô ả một tệp là tra được IP luôn mà?”

“Từ sau lần tôi gửi virus cho cô ấy, cô ấy hầu như đều dùng điện thoại nói chuyện với tôi, hoặc là nói trực tiếp trong game.” Tiêu Ngọc Hoành cũng bất lực, bản thân hắn rất cảnh giác, đối phương cũng là người cẩn trọng chẳng kém.

Cậu béo hiểu ra, nói chuyện bằng điện thoại thì không dễ gì mà định vị được.

Vương Tiểu Thiên sợ xem lâu Tiêu Ngọc Hoành sẽ nghi ngờ, hơn nữa còn phải ra ngoài làm việc, bèn đeo ba lô to đùng của mình ra khỏi phòng, mà khi cậu vừa đóng cửa lại, máy tính Tiêu Ngọc Hoành nhảy ra kết quả.

Tiêu Ngọc Hoành xem thử, hiểu ra.

Vương Tiểu Thiên ra trạm thu phát của trường, gửi bộ đồ nữ giá cả không thấp kia cho em gái cậu, còn tóc giả thì ném luôn vào thùng rác, như vậy là tất cả chứng cứ đều đã tiêu hủy xong, cho dù anh em Mã thị có tìm tới cửa cũng chẳng có chứng cứ.

Sau đó ra nhà ăn mua một bát mỳ, thuận tiện mở YY trên điện thoại ra kiểm tra quà nhận được hôm nay, từ trưa đến giờ cậu vẫn chưa xem kiếm được bao nhiêu tiền.

Chắc cũng được mấy trăm tệ. Vương Tiểu Thiên nghĩ vậy, sau đó mở ra xem…

12741,15? Vương Tiểu Thiên mở to mắt, không tin nên bắt đầu đếm số chữ số trước dấu phẩy, một hai ba bốn năm… năm con số, lại đếm lại, một hai ba bốn năm… thực sự là một vạn?!

Vương Tiểu Thiên như bị sét đánh, sau đó vui mừng không thôi, không biết thực ra số tiền lớn này chỉ là non nửa tổng giá trị số quà, trong đó già nửa đã bị trừ phí dịch vụ rồi.

Bây giờ livestream cũng kiếm được nhiều tiền vậy sao? Vương Tiểu Thiên tấm tắc, sự vui sướng khi kiếm bự nhất thời hòa tan sự sợ hãi rớt đài, thế là lập tức chuyển sang thẻ, tiền còn chưa đến thẻ đã bắt đầu rạo rực nghĩ xem nên tiêu thế nào rồi.

Tiền sinh hoạt năm nay đã kiếm đủ từ đợt hè làm thêm rồi, vì mua máy tính nên kỳ sau hơi thiếu thốn, để 3000 lại tiêu vậy, sau đó tiêu 1000 mua vàng trả lại Tiêu Ngọc Hoành, còn lại để trả nợ cho nhà là được.

Vương Tiểu Thiên càng nghĩ càng vui, hớn hở ăn mỳ, sau đó điện thoại rung lên, Vương Tiểu Thiên vội mở ra xem, tưởng là tiền đến thẻ rồi, không ngờ lại là tin nhắn của Tiêu Ngọc Hoành.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã, tài khoản anh chơi thích không?

Sắc mặt Vương Tiểu Thiên đông cứng lại, sau đó vẫn dùng giọng õng ẹo trả lời: Thích ạ~ moa moa~

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Vậy anh đi tìm em chơi được không?

Vương Tiểu Thiên giả ngu: Tìm em?

Thằng con người ngốc tiền nhiều: Ừ~ không muốn gặp anh à?

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Tặng_hoa.jpg

Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, tuy mình đã có được tài khoản và mật khẩu của Tiêu Ngọc Hoành, nhưng mở khóa trang bị là một vấn đề lớn, cũng tức là, nếu như cậu thuận lợi chuyển trang bị của Tiêu Ngọc Hoành, cũng chỉ có thể nhân thời cơ mấy ngày Tiêu Ngọc Hoành không lên game.

Với cả giờ hắn vẫn đang nghi ngờ mình.

Nhưng từ bỏ thì không thể từ bỏ được, cả đời này cũng không thể từ bỏ. Ánh mắt Vương Tiểu Thiên trở nên kiên định, sau đó nũng nịu trả lời đối phương: Đương nhiên là muốn gặp sư phụ chơm chơm rồi~ nhưng mà nhanh quá~ người ta sợ~

Trong phòng, Tiêu Ngọc Hoành bình thản nhìn máy tính, bị từ chối nằm trong dự tính của hắn, điều này càng khiến hắn chắc chắn suy nghĩ đối phương không muốn tiết lộ danh tính thật.

IP là thật, người đăng nhập tài khoản của hắn ở trong khu Hạnh Phúc thành phố Y, vậy thì khả năng chỉ còn lại hai cái, trong nhà cô nàng có hộp giấy ăn có logo khách sạn Mã thị, hoặc là cô nàng đưa tài khoản cho người khác đăng nhập, có lẽ là anh trai cô nàng, cũng có thể là người khác.

Chắc không phải định hack nick hắn thật chứ? Tiêu Ngọc Hoành khó hiểu, mình rõ ràng là cao phú soái phơi ra đấy, thế mà cô nàng lại chỉ muốn tài khoản hắn? Tổn thương lòng tự tôn quá rồi.

Có điều suy đoán chung quy vẫn chỉ là suy đoán, Mã Tuấn Phi vẫn không có chứng cứ gì, vì thế Tiêu Ngọc Hoành nghĩ ngợi, quyết định tạm thời coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn nói chuyện với Hàn Tuyết Thiên bình thường, dù gì cũng hiếm khi tìm được một cô gái xinh đẹp động lòng hắn như thế, cứ thế mà bỏ qua thì tiếc lắm.

Vì thế hắn gửi lì xì sang, trên viết “Yêu bà xã nhất, um moa~”

Hãy hack anh đi, hack anh còn đơn giản hơn hack tài khoản anh nhiều, lại còn tiền nhiều mặt đẹp dễ đẩy ngã nữa cơ. Tiêu Ngọc Hoành thầm nghĩ, hi vọng cô gái xinh đẹp này có thể có não một tí.

Nhưng Vương Tiểu Thiên ứ care.

Hàn Tuyết Thiên: Em cũng yêu sư phụ chơm chơm nhất~ moa moa~

Tiền lì xì, không hề nhận.

“…” Được rồi, Tiêu Ngọc Hoành chấp nhận số phận, chắc là hắn cao phú soái không nổi bật.

Hai ngày sau tiền mới chuyển vào thẻ Vương Tiểu Thiên, lúc đó cậu đang khởi động.

Dù đã sắp đến tháng 11 rồi nhưng trường A vẫn đang tổ chức đại hội thể thao khí thế hừng hực, Vương Tiểu Thiên vì bị Tiêu Ngọc Hoành ép đăng ký hạng mục chạy 100 mét, thế nên bất đắc dĩ mặc áo phông và quần đùi nhẹ nhàng thoải mái trong thời tiết lạnh run cầm cập.

“Cố lên, tôi trông hết vào anh đấy.” Tiêu Ngọc Hoành vừa nhận huy chương vàng môn cử tạ đặc biệt sang cổ vũ Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên sắp lạnh chết rồi, co rúm thành một cục trong gió thu, sắc mặt cũng rất khó coi: “Tôi mà bị cảm thì cậu phải đền tôi tiền thuốc.”

“Được, anh muốn uống thuốc gì tôi đều mua cho anh hết.” Tiêu Ngọc Hoành rất hào phóng.

Vương Tiểu Thiên phì một tiếng, sau đó ra sân, vì cậu cũng khá nổi tiếng trong trường, là một tên kỳ cục tập trung đủ lạnh lùng, keo kiệt, mỹ mạo, vì thế có rất nhiều người đều lấy điện thoại ra chụp cậu, Tiêu Ngọc Hoành thấy trong số người chụp ảnh có người trong đội nhiếp ảnh, thế nên cũng chịu trách nhiệm tập trung đứng xem.

“Cậu ấy ổn chứ?” Đoàn Sách bên cạnh hỏi, cầm áo khoác của Vương Tiểu Thiên trên tay.

“Ổn mà, vào chung kết ngay thôi.” Tiêu Ngọc Hoành rất tin tưởng Vương Tiểu Thiên.

Đoàn Sách tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó một tiếng súng vang lên, Vương Tiểu Thiên một giây trước còn đang run lẩy bẩy, một giây sau đã “vèo” một cái lao đi, rất nhiều người đang chụp ảnh cậu đều tỏ ra chưa kịp phản ứng.

Sau đó Vương Tiểu Thiên chạy về đích đầu tiên lại run lẩy bẩy đi về.

“Thấy chưa, vào chung kết rồi đó?” Tiêu Ngọc Hoành đắc ý nhướng mày với Đoàn Sách, “Hồi trước lúc tôi đuổi theo anh ta đã cảm thấy trong cơ thể anh ta có linh hồn của một con thỏ rồi.”

“Nói ai thỏ đấy?” Vương Tiểu Thiên cầm lấy áo khoác từ tay Đoàn Sách mặc vào, tiện tay lấy điện thoại ra xem, mừng tít cả mắt.

Tiền đến rồi~

“Tôi đi gọi điện.” Vương Tiểu Thiên không thể chờ được mà đi vào trong góc, chờ chắc chắn đã đi xa khỏi đám Tiêu Ngọc Hoành rồi mới gọi điện cho bố mình.

“A lô, bố!” Vương Tiểu Thiên rất hưng phấn, thành ra giọng cũng cao vút lên.

“Ừ.” Bố Vương Tiểu Thiên đáp một tiếng, hai bố con đầu tiên là hỏi thăm tình hình lẫn nhau, sau đó Vương Tiểu Thiên mới vào chủ đề chính.

“Bố, dạo này con kiếm được một khoản, tiền sinh hoạt năm hai đủ rồi, vẫn còn dư một ít, con định gửi về nhà.” Vương Tiểu Thiên nói, vì chưa gửi tiền cho bố bao giờ nên hỏi tài khoản của bố: “Bố gửi số thẻ cho con nhé.”

“Kiếm tiền?” Bố Vương Tiểu Thiên lại nghi ngờ: “Không phải đã bảo con chăm chỉ học hành rồi sao? Lấy được học bổng là tốt rồi, đừng đi làm thêm.”

“Không phải làm thêm, là…” Vương Tiểu Thiên dừng lại, cậu không muốn nói dối bố mình nhưng cũng không thể nói thật được, đành phải ấp úng: “Đằng nào thì cũng là kiếm được một khoản.”

“Bao nhiêu?”

“Một vạn hai, con để lại đủ tiền rồi, có thể gửi về nhà tám nghìn.” Vương Tiểu Thiên cười nói: “Chú Lưu trong thôn không phải vẫn giục chúng ta trả tiền suốt bao nhiêu năm sao? Tiền này đem đi trả chú ấy, phần còn nợ chắc cũng không nhiều đâu bố nhỉ?”

Bố cậu không nói gì, Vương Tiểu Thiên người trên mặc áo khoác, người dưới chỉ mặc mỗi cái quần thể dục mỏng tanh, vì thế lạnh chân, ngồi xổm xuống.

“A lô? Bố?”

Một lúc sau, bố cậu mới lên tiếng lại, giọng nói mang vẻ nghi ngờ: “Tiểu Thiên, con thành thật nói cho bố biết, tiền này có chính đáng không? Con là sinh viên lại không làm thêm, sao tự nhiên lại có hơn một vạn tệ?”

Vương Tiểu Thiên căng thẳng, bèn vội nói: “Tiền đảm bảo chính đáng mà! Thì… con tham gia hoạt động, kiểu như người mẫu ấy, sau đó có rất nhiều người thưởng, càng nhiều người xem thì con càng kiếm được nhiều tiền.”

“Người mẫu?” Bố Vương Tiểu Thiên nghe vậy thì tin, vì con trai ông quả thực bề ngoài rất được, còn đẹp hơn đám con gái trong thôn, thế nên ông yên tâm hẳn, rồi ôn hòa nói: “Nếu là tiền con kiếm được thì con để mà tiêu, nhà tuy vẫn còn nợ ít tiền nhưng mấy năm rồi, ba chị con đều gửi tiền về nhà, cô con cũng thỉnh thoảng lại tặng cái này cái kia, nhà mình cũng không tiêu gì mấy, với cả con còn đi học, chỉ để mỗi tiền ăn cơm là không được, thỉnh thoảng cũng phải cùng bạn bè ra ngoài chơi chứ?”

Vương Tiểu Thiên sửng sốt, sau đó ngồi xổm dưới đất cúi đầu nói: “Cùng bạn bè đi chơi ạ… bố cũng biết tính con mà… không hợp với mọi người…”

“Năng cùng các bạn đi ăn cơm, đi dạo phố là được.” Bố cậu nói, chọc đúng tim đen: “Con cũng đừng tiết kiệm quá.”

“Dạ.” Vương Tiểu Thiên bị bố mình nói đến xấu hổ: “Vậy con gửi về nhà 5000 nhé? Con để lại thêm chút nữa là được rồi.”

“Đừng.” Bố cậu thẳng thắn, “Trước khi con tốt nghiệp nhà mình đã không gửi cho con đồng nào rồi, con chăm sóc tốt bản thân là được. Nghe lời bố, dùng số tiền ấy mà sống thoải mái một chút, sau rồi tìm mấy đứa bạn mà chơi, không thì sau này con lấy vợ mà chẳng mời được đứa bạn nào đến, khó coi lắm biết không?”

Vương Tiểu Thiên hết cách, đành phải đồng ý, sau đó nặng nề trở lại sân thể thao, vừa vặn đến chung kết chạy 100 mét, Vương Tiểu Thiên “vèo” một cái chạy xong, cầm huy chương đồng ngồi ngẩn ra trên khán đài.

Một thứ gì đó nóng rực áp vào mặt cậu, Vương Tiểu Thiên ngẩng lên, hóa ra là Tiêu Ngọc Hoành cầm cốc trà sữa nóng sang.

“Được nha, lấy được huy chương đồng luôn, thêm hẳn 30 điểm cho khoa đấy.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, ra hiệu Vương Tiểu Thiên nhận lấy cốc trà sữa: “Cho anh đấy.”

Vương Tiểu Thiên nghĩ mình có cái huy chương đồng tròng trên cổ, nhận một cốc trà sữa cũng được, thế là cầm lấy, cắm ống hút vào rồi ngậm lấy uống.

Trà sữa nóng vào bụng, người ấm hẳn lên, Vương Tiểu Thiên thoải mái híp mắt lại, rộng lượng quyết định khi hack nick sẽ để lại cho Tiêu Ngọc Hoành một món trang bị coi như an ủi.

“Đang nghĩ gì thế?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi, đã nhìn thấy Vương Tiểu Thiên ngồi đây ngẩn ra từ nãy, như đứa ngốc.

Vương Tiểu Thiên nghĩ đến chuyện Tiêu Ngọc Hoành giỏi nhất chính là kết bạn, thế là do dự rồi mới nửa thật nửa giả nói với hắn: “Mấy hôm trước tôi mua xổ số, trúng được năm nghìn tệ, tôi muốn gửi về nhà nhưng bố tôi không muốn, bảo tôi cầm tiền mà đi kết bạn.

“Anh nói như kiểu bạn bè dùng tiền mua được ấy.” Tiêu Ngọc Hoành nói, sau đó nghi ngờ hỏi vụ xổ số: “Anh mà đi mua thứ đó á? Còn trúng 5000? Thật hay giả vậy?”

“Thật.” Vương Tiểu Thiên nói dối Tiêu Ngọc Hoành không thèm chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Bạn bè và tiền vẫn có quan hệ rất lớn, cậu xem kết bạn cũng phải ăn uống chơi bời với nhau mà? Ăn uống chơi bời không cần tiền chắc? Không thì trong túi một cắc cũng không có, người khác mời cậu đi dạo phố cậu dám đi không?”

“Anh không mua gì thì được rồi mà?”

“Người khác đều mua, chỉ mình cậu đứng cạnh nhìn, một cốc trà sữa cũng phải chờ người ta mua cho, không xấu hổ sao?” Vương Tiểu Thiên cau mày nói: “Tôi thà từ chối ngay từ đầu còn hơn.”

“…” Được rồi, Tiêu Ngọc Hoành rốt cuộc cũng hiểu vì sao người khác gọi Vương Tiểu Thiên đi đâu làm gì, cậu đều không muốn đi, lòng bỗng thấy thương, thế là nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy giờ anh có tiền ăn uống chơi bời rồi phải không?”

Hắn tạm thời không đi tra cứu tính chân thực của vụ xổ số, tóm lại không phải tiền Vương Tiểu Thiên đi ăn trộm.

Vương Tiểu Thiên gật đầu, sau đó lại ngượng nghịu: “Nhưng… giờ mọi người đều không gọi tôi đi cùng nữa, thế nên tôi… cũng không tiện bảo mọi người…”

“Tôi bảo hộ anh.” Tiêu Ngọc Hoành biết Vương Tiểu Thiên khó xử chỗ nào, khó là khó ở chỗ tìm điểm đột phá để hòa mình, còn hắn thì không ngại làm điểm đột phá cho cậu: “Đại hội thể thao kết thúc xong, tôi bảo mọi người cùng đi KTV hát được không?”

“…Nhiều người quá.” Vương Tiểu Thiên tỏ ý không thể thích ứng được nơi quá nhiều người ngay, cậu chắc chắn sẽ rúc trong góc nghịch điện thoại.

Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ, tình hình của Vương Tiểu Thiên có lẽ phải dần dần, bèn nói: “Vậy thì bốn người ký túc chúng ta đi ăn nhé.”

Trước tiên hòa hợp quan hệ trong phòng đã rồi đến lớp sau.

“Cậu và Đoàn Sách thì được.” Vương Tiểu Thiên nghiêm túc: “Nhưng tôi không muốn ăn cùng tên béo.”

“…Sao anh lắm chuyện thế nhỉ?” Tiêu Ngọc Hoành cũng cạn lời với cậu, lắm tật thế thì còn đòi kết bạn cái gì?

“Ừm…” Vương Tiểu Thiên đỏ mặt: “Cậu thấy phiền thì thôi vậy.”

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu đỏ mặt rất xinh, hơn nữa hiếm khi thấy Vương Tiểu Thiên chịu thay đổi như thế, bèn nghĩ lại rồi thử hỏi: “Chúng ta chỉ gọi mỗi Đoàn Sách mà không bảo anh béo thì chắc chắn là không được, anh béo mà biết thì sẽ khó chịu lắm, hay là… hai chúng ta ra ngoài chơi một chuyến trước nhé?”

Vương Tiểu Thiên cau mày, hơi ghét bỏ: “Chỉ hai chúng ta?”

“Để anh quen cảm giác cùng bạn ra ngoài chơi trước đã.” Tiêu Ngọc Hoành dừng lại rồi bổ sung: “Cả cảm giác dùng tiền hưởng thụ nữa.”

Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, hai người ra ngoài thì sẽ tiêu ít tiền hơn, cậu và Tiêu Ngọc Hoành tạm thời có thể coi như chung đụng bình thường, lấy hắn ra để tập kết bạn cũng tốt, thế mới chịu gật đầu: “Vậy cũng được.”

“Vậy thì cuối tuần này, hai chúng ta đi chơi nhé.” Tiêu Ngọc Hoành dù gì cũng là người làm lớp trưởng, thẳng thắn quyết đoán, sau đó hỏi Vương Tiểu Thiên: “Anh muốn đi đâu?”

“Tùy.” Vương Tiểu Thiên hút một hớp trà sữa.

Tiêu Ngọc Hoành thấy bộ dạng vô tri “tôi hoàn toàn chưa từng ra ngoài chơi với bạn bè mà~” của Vương Tiểu Thiên, bèn khoác tay lên vai cậu, nghĩ cẩn thận rồi quyết định: “Đi khu vui chơi đi, mua một vé chỉ hai trăm tệ, có thể chơi trong đó cả ngày, không khí cũng đủ náo nhiệt, hơn nữa chắc anh chưa đến đó đâu nhỉ?”

“Chưa đi bao giờ.” Vương Tiểu Thiên nói, nhưng lại hơi do dự: “Nhưng… hai thằng con trai đi khu vui chơi ấy hả?”

“Thế có đi không?”

“…Có.”

Chuyện cứ thế mà quyết định xong, đến cuối tuần, Vương Tiểu Thiên bèn đeo cái ba lô to đùng cùng Tiêu Ngọc Hoành ra ngoài, Tiêu Ngọc Hoành thì đi người không, chỉ mang mỗi cái điện thoại.

“Trong ba lô để gì vậy?” Tiêu Ngọc Hoành mở khóa kéo ra xem thử, trong đầy một đống đồ ăn vặt và nước.

“Anh là học sinh cấp một đi chơi mùa thu à?” Tiêu Ngọc Hoành cười trêu cậu.

“Đồ trong khu vui chơi chắc chắn rất đắt, ra siêu thị sinh viên mua rẻ hơn nhiều.” Vương Tiểu Thiên nói vẻ đương nhiên: “Tôi còn lâu mới để bị thịt nhé.”

Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy cậu thực sự không giống người mới trúng vé số được 5000 tệ.

Họ xuất phát sớm, giờ mới có bảy giờ sáng, vì thế trên đường chẳng có ai, đang sóng vai đi về phía trạm xe bus thì một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại cạnh họ.

Hai người không để ý, đi tiếp, chiếc xe lại đi theo, sau đó cửa sổ xe mở ra, một chàng trai chừng hai bảy hai tám tuổi đeo kính trông rất nhã nhặn ló mặt ra.

“Cậu Tiêu.”

Giờ hai người mới dừng lại, Vương Tiểu Thiên cảm thấy mặt đối phương khá quen, sau đó nghe thấy Tiêu Ngọc Hoành bên cạnh kinh ngạc gọi: “Mã Tuấn Phi?”