Giường Đơn

Quyển 6 - Chương 4




Đó cũng là lần cuối cùng gặp mặt giữa cô và anh.

Xa nhau đã ba năm.

Người phụ nữ kia nói rằng cần tiếp tục làm diễn viên, nổi tiếng vang dội, anh nghĩ rằng sẽ giống như trước đây, có mặt khắp nơi.

Nhưng cô lại biến mất.

Trên màn hình, cũng giống trên địa cầu, hoàn toàn biến mất.

Ánh tà dương nhộm văn phòng anh thành màu đỏ.

Nhưng màu đỏ ấy không có chút ấm áp nào.

Sau nhiều năm, trái tim đã phủ đầy bụi, đóng băng, lạnh lẽo.

Sau khi ly hôn, anh ngược lại rất ít khi nổi giận, anh thích làm việc, một khắc cũng không ngừng bận rộn công việc kinh doanh.

Bởi vì anh không thể nghe lại một câu dường như có mặt ở khắp nơi, thật nhẹ nhàng hỏi, “Vậy anh muốn quay lại sao?”

Ngay lúc đó, anh không biết đó là cơ hội cuối cùng cô cho anh.

Trái tim giao ra đã mất, anh đành phải cố giữ lấy chút tự trọng rách nát.

Cho nên anh từ chối.

Khóa trái tim mình trong hầm băng, ngày ngày không để ý tới.

Nhưng anh thật sự không ngờ, đó đúng là lần cuối cùng gặp mặt.

Mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn vàng.

Là ngày hôm ấy, cô tự mình cởi ra, đặt trên bàn trà trong thư phòng.

Cô rút ra rất thoải mái, không có chút dây dưa nào, càng không có vẻ mặt đau khổ lưu luyến.

Nhưng tới tận hôm nay, anh vẫn bi ai phát hiện, người không thể từ bỏ được, chỉ có anh.

Cô là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất anh từng có.

Sau khi ly hôn, vì trái tim bị cô quấy rối, anh thử tìm người phụ nữ khác, ngay cả bao cao su cũng xé ra rồi, lại phát hiện cổ họng như nghẹn lại.

Tình dục thì ra có thể xuất phát từ tình cảm mãnh liệt, ngọt ngào dây dưa, cũng có thể từ hai thân thể trần trụi, xấu hổ, lạnh lẽo đến hóa đá.

Vì thế, có đôi khi anh sẽ hối hận.

Hối hận ngày hôm ấy, vì sao lại lo lắng mẹ anh sẽ tới nhà gây phiền phức cho cô, vội vàng quay lại, nghe được những lời nói đó.

Anh rất kiêu ngạo, cho nên thà rằng mình cứ làm một thằng ngốc chẳng hay biết gì, kiêu ngạo và hạnh phúc.

Bởi vì ghen tỵ, bởi vì tuyệt vọng, bởi vì yêu.

Cô nói như vậy.

Lần đầu tiên, cô nói ‘yêu’ với anh.

Bởi vì tức giận, anh cho rằng cô nói dối.

Anh nghĩ rằng cô muốn rất nhiều tiền, nhưng ngạc nhiên là khi ly hôn, ngoại trừ một triệu tiền thù lao hiến tủy nên lấy ra, cô không lấy bất kì thứ gì.

Cô đi rồi, chữ ‘yêu’ này khiến anh dao động.

Cô đang nói dối!

Cô là đứa trẻ chăn cừu!

Nhưng anh thực sự dao động rất nhiều.

Anh không muốn ly hôn! Không nghĩ tới, cũng chưa từng có ý tưởng ấy trong đầu.

Cô lại ép anh ký tên.

Nói cái gì mà bây giờ là anh không cần cô chứ, tất cả thật buồn cười, từ đầu tới cuối, đều là Hạ Vũ Mạt không cần Phàn Dực Á.

Trái tim không còn, giữ gìn một chút tự trọng rách nát còn ý nghĩa gì?

Vì thế anh bắt đầu tìm cô.

Từ nam tới bắc, đào cả ba thước đất lên.

Cho dù chỉ tổn thương lẫn nhau, cho dù phải sống như hai con nhím, cũng là hai người ôm nhau, đâm cho đối phương mình đầy thương tích.

Anh và cô, quay lại thôi.

Năm tháng tương lai, tra tấn lẫn nhau.

Nhưng càng tìm lại càng hoảng hốt.

Trên trái đất này, giống như đã không còn ba chữ “Hạ Vũ Mạt”.

Ngoại trừ một lần.

Cách ước định nửa năm khoảng nửa tháng, cô cũng không xuất hiện, mọi người đều tuyệt vọng nghĩ rằng cô lỡ hẹn.

Đứa bé phải đau khổ chờ đợi, chịu đựng giày vò, dường như chẳng có ý nghĩa gì.

Sau đó, chân trước anh vừa ra khỏi biên giới làm việc thì có chuyện, cô đột nhiên xuất hiện.

Tất cả đều là do cô yêu cầu cha anh.

Nghe nói trong quá trình lấy tủy, cô đau đến hôn mê bất tỉnh.

Vốn sắp đặt sẵn cơ sở ngầm, nhận được tin tức, anh lập tức lên máy bay trở về.

Nhưng vẫn chẳng thể thấy mặt cô như cũ.

Vốn dĩ cô phải nằm viện nhưng lại bị một đám người mặc đồ đen thần bí đưa lên máy bay riêng xa hoa.

Có đôi khi, anh hài hước nghĩ rằng, có lẽ những người kia đến từ ngoài trái đất, nên cô mới có thể biến mất khỏi thế giới này.

. . . . . .

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, một bóng dáng tinh nghịch đáng yêu nhảy vào.

“Cuồng làm việc! Mời tôi ăn một bữa lớn đi!” Cùng tuổi với anh, cũng đã ba mươi rồi, vậy mà Triệu Nhã Nhi vẫn là dáng vẻ đầy sức sống như trước.

Theo như chính cô ấy tự thổi phồng, thì đó là bởi vì sức hấp dẫn của ‘tình yêu’.

“Không rảnh.” Anh mở hai tay, để cô nàng tự nhìn rõ bàn làm việc của mình, đống công việc làm mãi cũng không xong.

“Dù bận mấy cũng phải ăn cơm chứ!” Triệu Nhã Nhi đối phó nói.

“Không đi!” Anh kiên quyết từ chối, từng nhận lời cô ấy một lần, hóa ra là bị cô ấy lừa đi xem mắt.

Những người bên cạnh anh đều nói anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Mà mẹ anh thì vì anh độc thân, cứ ba ngày gây chuyện nhỏ, năm ngày gây chuyện lớn, phiền phức đến mức hiện giờ anh chỉ có thể ở trong văn phòng.

“Vậy cậu không muốn nghe tin tức về Hạ Vũ Mạt sao?” Đôi mắt thông minh của Triệu Nhã Nhi lóe lên.

“Chồng cậu chẳng phải cũng không có tin tức gì sao.” Cứng người một chút, anh không nể nang gì vạch trần cô.

“Hoặc là, cậu không nghi ngờ rằng anh ấy có tin tức, chỉ là không nói cho chúng ta biết sao?” Cô cố ra vẻ huyền bí.

Thả bút máy trong tay xuống, anh đang định nói gì thì ngoài cửa đã vang lên tiếng cười sang sảng, “Triệu Nhã Nhi, cậu không ghen tỵ gì à? Nghe nói Đinh Hữu Lực vừa mới nâng đỡ một ngôi sao nữ mới, có vẻ ngoài rất giống Hạ Vũ Mạt, cậu không sợ anh ta tình cũ chưa dứt à?”

Sắc mặt Triệu Nhã Nhi nhất thời thay đổi.

“Không thể nào! A Á, cậu nói đi, cậu nói xem cái cô gái kia có giống Hạ Vũ Mạt không?” Bị Diệp Thánh Kiệm kích thích, Triệu Nhã Nhi liền dây dưa không thôi.

“Không giống chút nào hết, xấu chết đi được.” Không để ý tới hai người bạn tốt, anh tiếp tục vùi đầu vào công việc.

“Xem đấy, không giống mà! Toàn là do cậu nói lung tung!” Triệu Nhã Nhi vuốt ngực, mau mồm cãi nhau với Diệp Thánh Kiệm.

Anh ta cười lớn, “Triệu Nhã Nhi, phụ nữ có ai thất bại như cậu lại còn đắc ý dào dạt không? Ngay cả chồng mình cũng là do theo đuổi đến chết đi sống lại…”

Lại nói tiếp, duyên phận thật đúng là kỳ diệu.

Ngày Phàn Dực Á kết hôn, bọn họ vô tình nghe lén chuyện A Á bị hãm hại, Diệp Thánh Kiệm không có khả năng lay chuyển được ý định tìm anh Đinh tính sổ của Triệu Nhã Nhi, đành đi theo cô.

Không ngờ, vừa tới cửa câu lạc bộ đêm, Triệu Nhã Nhi đã bị một gã say quấy rối.

Còn chưa tới hai chiêu, công tử như anh đã hết sức đối phó nổi với gã say, anh Đinh vô tình nhìn thấy liền đánh hắn lăn lộn trên đất.

“Tính sổ” ngược lại biến thành một màn nhất kiến chung tình.

Tình yêu ‘oanh oanh liệt liệt’ của Triệu Nhã Nhi cuối cùng đã tìm được chủ nhân, trải qua hai năm quấn quýt si mê, khiến cho người đàn ông thô lỗ kia đánh không được, đá không đi, vô cùng bất đắc dĩ, dù sao cũng chưa có vợ, của hồi môn cũng nhiều, sẵn như tôm bóc vỏ, thế là thuận theo.

“Cậu nói gì chứ! Chồng tôi tuy không biết lời ngon tiếng ngọt nhưng đối xử với tôi rất tốt!” Triệu Nhã Nhi thẹn quá hóa giận.

“Đúng vậy, đúng vậy! Tốt đến nỗi vợ mình ép hỏi chuyện về Hạ Vũ Mạt bao lâu mà vẫn im thin thít.”

Phàn Dực Á lập tức ngẩng đầu lên, anh hiểu ra Diệp Thánh Kiệm cố ý giúp anh, trong ba người họ, Diệp Thánh Kiệm là hay có mưu mô nhất.

“Ai nói anh ấy không cho tôi biết? Triệu Nhã Nhi tôi cái khác không giỏi, nhưng bám người thì rất có bản lĩnh! Hạ Vũ Mạt đã gả cho quốc vương Ả-Rập Saudi, vợ chồng tình thâm, cùng nhau trị quốc, hiện giờ là vương phi tiếng tăm lừng lấy Ả-rập!” Triệu Nhã Nhi thốt lên, vừa nói ra thì ủ rũ lấy tay che miệng.

Trời ạ, chồng cô từng đe dọa, nếu dám ngoác mồm nói ra sẽ bỏ cô!

Hơn nữa cô cũng không thể dùng tin tức ấy làm A Á đau lòng.

Không ngờ, Phàn Dực Á ‘thần kinh’ tiếp tục chôn mình trong công việc, hoàn toàn không tin, coi như nói dối!

Thật đúng là miệng còn hôi sữa mà đã bày trò bịa chuyện!

“Triệu Nhã Nhi, tới đây, tôi muốn nghe một chút chuyện tình yêu của cô bé lọ lem, làm thế nào gả được cho tân quốc vương giàu có nhất, trẻ tuổi nhất, giết chú đoạt vị.” Nhưng Diệp Thánh Kiệm lại có vẻ rất vui vẻ kéo Triệu Nhã Nhi ra ngoài.