Edit: Mộc
“Tôi không đi Italy! Sắp xếp trợ lý Ngô qua đó, tôi sẽ gọi điện cho anh ta.”…
Giọng nói trong phòng cố nhỏ xuống hết mức, sợ đánh thức vợ mình đang ngủ yên trên giường.
“Mấy ông già ấy thích ầm í chứ gì, cho bọn họ ầm ĩ cũng được!” Kiên quyết gạt bỏ do dự của cấp dưới.
“Nói với người phụ trách hội nghị qua internet ở Pháp là kéo dài thêm mấy tiếng nữa, vợ tôi còn chưa dậy, tôi không thể đi được.”
Cô trở mình một cái, anh vội vàng tắt di động.
“Em tỉnh rồi”, cô cũng không rời giường, đưa lưng về phía anh, giọng nói không có cảm xúc gì.
Anh có thể nhanh chóng đi làm việc của anh.
Chuyện kia đã qua gần 1 tháng, thái độ của cô với anh vẫn như thế này.
Không kháng cự, cũng không thân thiết.
“Anh đánh thức em à?” Nhìn phía sau lưng cô, vẻ mặt anh phức tạp.
“Không… vốn nên tỉnh rồi.” Cô vẫn không thích nói chuyện như cũ, lại ép mình nói với anh, “Việc chính quan trọng hơn, anh đi họp trước đi.”
Một tháng nay, anh vẫn ở bên cô, tất cả công việc anh đều chỉ đạo qua điện thoại và internet.
Cho dù trời bên ngoài thực sự sập xuống anh cũng không rời khỏi cô.
“Có đói không? Anh đi lấy đồ ăn cho em nhé.” Anh giống như không nghe thấy cô nói gì.
Một mùi thơm bay vào mũi, bồ câu hầm ngon đến chảy nước miếng xuất hiện trước mặt cô.
Dựa vào độ mềm của thịt bồ câu có thể đoán ra anh ít nhất cũng phải mất vài tiếng.
“Bồ câu này ở đâu?”
Không nên trách cô hỏi chuyện kì quái như vậy, bởi vì hiện giờ bọn họ đang ở Hawai, nơi này không có chợ truyền thống giống Trung Quốc, mà nhiều cây số quanh đây cũng không có nơi nào bán chim sống.
“Yên tâm, không phải trộm ở công viên đâu.” Thổi cho thìa canh nguội bớt, anh đưa tới bên môi cô, muốn làm cô cười.
Nhưng cô vẫn giữ dáng vẻ không mặn không nhạt.
Mới uống mấy thìa liền nhíu mày, không uống nữa.
Tuy rằng nói đang nghỉ ngơi nhưng cơ bản cô chỉ ở trên giường, thật sự không muốn ăn gì.
“Không sao, nếu không muốn uống thì đừng uống.” Anh nhanh chóng bỏ đi, vốn dĩ không để ý mình hầm vất vả thế nào. “Anh đi làm đi.” Cô mở ti vi, chăm chú xem, không để ý đến anh.
Im lặng, anh đau lòng sờ lên trán cô, vết sẹo ước chừng năm sáu cm.
Vết sẹo trên trán cũng giống như vết thương trong lòng cô.
Khi anh chạm lên trán mình, mặt cô vẫn không thay đổi gì như cũ, biểu cảm lãnh đạm giống như một con búp bê, không có bất cứ cảm xúc gì. Cuối cùng, anh nghẹn lời nói, “Được… Anh ở ngay phòng bên cạnh… Rất nhanh sẽ trở lại.” Tâm trạng sa sút, anh cảm nhận được, cho tới bây giờ cô không hề cần anh.
Cuộc sống của cô cũng không cần anh làm bạn.
Chỉ có anh luôn ngang ngược vây lấy cô…
Giống y đúc 7 năm trước…
Bóng dáng cô đơn của anh đi ra khỏi phòng, cô chuyển mắt khỏi ti vi, kinh ngạc nhìn về phía anh biến mất.
Có phải cô rất không tự nhiên không?
Sau chuyện kia, cô không thể cười thoải mái với anh được nữa.
Cho dù cô hiểu anh quan tâm tới cô thế nào.
Nếu không, anh sẽ không mặc kệ áp lực lớn từ ban giám đốc mà cố ý đưa cô đi nghỉ thời gian dài như vậy.
Sự nghiệp của anh vừa mới bước vững vàng, quyết định thế sẽ chỉ gây ra trò cười và chê trách.
Cô không mang thai.
Ngày đó trong phòng phẫu thuật, rõ ràng chỉ trợn tròn mắt, bình tĩnh đợi mười mấy giờ mà thôi.
Nhưng vì sao lòng cô vẫn đau như vậy, đau đến mức giống như thực sự có một đứa bé rời khỏi cô.
Anh không thích trẻ con. Nhưng cô vẫn muốn sinh cho anh một đứa. Có lẽ là vì cô chưa từng có cảm giác an toàn.
Sau lần đầu tiên làm tình, nửa tháng sau, kinh nguyệt của cô xuất hiện, ở trong khách sạn tại Pháp, cô phát hiện ra, tâm trạng mất mát rất lâu. Cô không thể mất đi lợi thế trước anh.
Khi đó anh rất lãnh đạm với cô, hoàn toàn không có hứng thú dây dưa.
Cho nên cô hạ quyết tâm lừa anh rằng cô mang thai.
Nhưng cô ngàn tính vạn tính, mưu mô lại không ngờ rằng chuyện đã qua nhiều năm, Phàn Dực Á cũng không khó chịu giống biểu hiện bên ngoài, thì ra anh vẫn thích cô…
Phần tình cảm toàn tâm toàn ý này khiến cô không cách nào mở miệng nói ra sự thật.
Vì thế cô vẫn tự nhủ, cô và anh có thể làm thêm vài lần, sau khi kết hôn nhất định sẽ mang thai.
Nhưng không ngờ một câu của bác sĩ rằng ‘thai không ổn’ khiến ngay cả đêm tân hôn anh cũng không chạm vào cô. Cô không phải phụ nữ lẳng lơ, cho dù vì đêm hiến thân đầu tiên, đã cố xem n bộ phim người lớn, nhưng chủ động với đàn ông quả thật không phải thiên phú của cô.
Cô không làm nũng, không lấy lòng, nhưng cô như vậy có phải là không yêu anh không?
Nếu không yêu, sẽ không vì một câu ‘Tôi ghét phụ nữ hút thuốc’ liền tìm mọi cách từ bỏ thói nghiện thuốc lá vài năm nay.
. . . . . .
Thở dài một hơi, tiện tay khoác thêm một chiếc áo ngủ.
Ngồi trên xích đu ở ban công, cô nhắm mắt lại, bình tĩnh nghe tiếng sóng biển, ngửi mùi tươi mát của biển trong không khí.
Nước biển trong sạch, cho dù tới gần đêm tối vẫn là màu xanh thẳm, linh hồn con người giống như sắp bị màn xanh thẳm ấy hút đi.
U sầu xâm nhập vào lòng cô.
Khóe mắt, một giọt lệ rơi xuống.
Làm hòa với anh đi.
Cô tự khuyên giải mình như vậy.
Không biết đã bao lâu.
Nụ hôn nhẹ nhàng, hôn tới nước mắt sắp bị gió thổi khô của cô.
“Sao lại khóc?” Anh đau lòng hỏi.
Anh mới rời khỏi nửa giờ. Quay về đã thấy vẻ u sầu của cô.
Một tháng nay, cô ngoan ngoãn nghe lời khiến anh có chút sợ hãi.
Cho nên một tấc cũng không rời, anh không dám đi quá xa khỏi cô.
Đôi môi lạnh nhạt khẽ động một chút, cô lắc đầu, “Gió thổi…” Đây là giải thích của cô về nước mắt.
Làm hòa đi.
Cô yêu anh, bất kể thế nào cũng không thay đổi được sự thật này.
“Anh ôm vào được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Hiện giờ cô không thể trúng gió được.
Gật đầu.
Anh ngạc nhiên thấy cô ôm cổ mình.
Vì bất ngờ, tâm trạng anh có phần kích động, vội giữ lấy cánh tay cô.
Ôm cô về ổ chăn ấm áp.
“Xem phim không?” Anh hỏi cô.
Bên ngoài, tiếng sóng biển không ngừng truyền vào căn nhà, bên trong anh và cô không ra khỏi cửa.
Một tháng nay, anh và cô gần như xem gần hết toàn bộ phim trong mấy năm nay.
Nhưng bất kể phim hài hước thế nào cô cũng không cười, xúc động đến mấy cô cũng không khóc.
“Vâng.” Cô gật đầu, tựa vào vai anh.
Anh trở tay, ôm cả người cô vào trong ngực.
Chỉ một chút xúc động anh đã cảm giác được, cô đang dần mềm lòng.
Trên màn hình, nam nữ đang dây dưa lãng mạn dưới chăn.
Ngoài màn hình, anh nhẹ nhàng ngậm vành tai cô.
Thật cẩn thận.
Đối với đoạn tình cảm này, anh đã bắt đầu trở nên rất cẩn thận, từng li từng tí, mỗi bước đều như đi trên băng mỏng, sợ mất cô.
Cô chậm rãi chui người vào phía dưới chăn.
Khép chặt mắt, lông mi run rẩy.
Anh nghĩ cô từ chối.
Cho nên chỉ ôm cô giống như mọi lần.
Ôm thật chặt.
Không vượt qua giới hạn.
Nhưng bất ngờ cô xoay người, môi chạm lên môi anh.
Hai người vẫn không nhúc nhích.
Mắt đối mắt, tim đối tim.
Thấy anh không chủ động tiến thêm một bước, cô xấu hổ muốn đẩy ra.
Không ngờ giây tiếp theo gáy đã bị anh giữ chặt.
Đầu tiên là hôn khẽ, không tiến vào, thong thả hôn lên môi cô, khi cô hít thở dồn dập, anh liền tiến thêm một bước, thâm nhập, cẩn thận nhấm nháp lưỡi cô, từng nơi mềm mại trong môi.
Không kìm lòng được, tay anh lướt qua đường cong thân thể mềm mại của cô, dừng lại trước bộ ngực tròn trịa.
“Có thể chứ?” Áp lực dục vọng làm mắt anh ẩn chứa dày vò khó chịu.
Rất muốn tới gần cô, nhưng dù thế nào vẫn lo lắng thân thể cô, lo lắng lòng của cô, anh không dám quá tùy tiện.
Anh run rẩy vì thở gấp, áp lực rất lớn, dục vọng trong thân thể rõ ràng đang sôi sục điên cuồng, nhưng anh lại trở nên không giống như Phàn Dực Á trước đây, sao cô lại không có cảm giác chứ?
Vòng tay kéo cổ anh, cô chủ động đón nhận, im lặng nói cho anh biết đáp án.
Mặc năm ngón tay thon dài của anh chạy trên da thịt trắng mịn bóng loáng, mặc anh đi xuống thăm dò nơi ẩm ướt của cô.
Trong phòng bọn họ không có vật ‘bảo hộ’ nào. Vì hễ là thứ có liên quan đến hai chữ đứa bé thì đều bị anh ném đi hết. Anh sợ trong lòng cô có vết thương, cho nên luôn cẩn thận không chạm đến hai từ mẫn cảm này.
Có điều giờ phút này lại khổ chính mình.
Anh vừa tiến vào nơi ngọt ngào của cô, lại vừa cảm thấy mâu thuẫn.
Dục vọng và lý trí giống như dây thừng kéo các phía khác nhau, liều mạng kéo về phía mình.
Mãi đến khi cô chủ động quấn lên thắt lưng anh, chủ động xâm nhập cùng anh.
Tất cả lo lắng đều biến mất trong ngọt ngào.
Trong không khí dày đặc mùi tình dục, liên tục lan tràn…