Edit: Mộc
“Vì sao không nói cho tôi biết? Cô không muốn sống nữa à?!” Giọng nói chỉ trích cứng rắn.
“Anh Đinh, tôi không thể sống mãi dưới sự che chở của anh.” Giọng nói của cô lãnh đạm, “Hơn nữa, tôi sắp kết hôn rồi.”
Ở bên ngoài, rất nhiều người đều nghĩ cô là người phụ nữ của anh
Đinh, nếu là trước đây thì không sao cả, nhưng hiện giờ cô không muốn
khiến lòng tự tôn đàn ông của A Á bị làm nhục.
Bất đắc dĩ, thở dài một hơi, anh Đinh không nói thêm gì, “Phàn gia tìm người đối phó với cô.”
Hắn cũng nghe được tin tức nên mới vội vàng tới, “Vốn dĩ Phàn gia
muốn cho người moi móc quá khứ của cô, tìm vài gã thay nhau chơi ‘tàn’
cô, chụp ảnh ‘tươi mát’, khiến cô về sau ngoan ngoãn một chút.”
Thay nhau chơi ‘tàn’? Cô không phải trẻ con ba tuổi, vài chữ này cô hiểu được.
Lông tơ cả người nhất thời đều dựng lên.
Đúng là chiêu này rất ngoan độc, nếu cô bất hạnh trúng chiêu, như vậy không chỉ cô nhục nhã mà còn A Á nữa, cho dù cô không cam lòng thế nào
cũng sẽ rời xa Phàn Dực Á.
“May là lúc đấy Phàn Dực Á ở đây, người Phàn gia đã cho bọn hắn nhìn
ảnh đứa con bảo bối rồi, ngàn vạn lần dặn rằng không thể ngộ thương anh
ta. Nhưng Tiểu Mạt, cô may mắn được một lần, còn có thể may mắn lần thứ
hai sao?”
Cô không nhịn được run rẩy.
Cô biết, thần may mắn không thể vĩnh viễn chăm sóc cho cô.
“Tôi đã có lời rằng động tới cô là động tới anh Đinh tôi, người bên
ngoài cũng biết tính khí tôi rồi, nhiều hắc bang sẽ không loại giao dịch này, nhưng như thế không có nghĩa là cô sẽ an toàn tuyệt đối! Tiểu Mạt, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, chắc chắn Phàn gia sẽ không buông
tha cô dễ dàng đâu!”
“Kẻ nghèo làm sao đấu lại kẻ giàu? Không nên đem trứng chọi với đá. Tiểu Mạt, chuyện kết hôn cô nên suy nghĩ một chút đi.”
Cô cắn môi dưới gần như trắng bệch, khó khăn lên tiếng, “Anh Đinh,
đừng nói nữa. A Á sắp quay lại rồi, tôi không muốn để anh ấy biết.”
Biết cô cố chấp thế nào, anh Đinh cũng chỉ có thể bất lực xoa đầu cô, “Chuyện ở bệnh viện tôi sẽ giúp cô chuẩn bị sẵn… Tự cô phải suy nghĩ
đi…”
. . . . . .
Anh tựa vào hành lang bệnh viện, trong lòng, lửa và băng xung đột.
Anh không đẩy cửa phòng bệnh, không vào đó lay người cô, xin cô kiên trì, nhất định đừng buông tay anh.
Bởi vì cho tới bây giờ, anh không hề nghĩ rằng ngay cả người phụ nữ mình yêu mà anh cũng không bảo vệ nổi.
Bảy năm trước, có phải cô cũng bị uy hiếp như vậy không? Cho nên phải rời xa anh?
Lịch sử lại tái diễn lần nữa sao?
Anh không trách bất kì ai, nhưng chưa từng cảm thấy uể oải thế này, mạnh mẽ vuốt lên tim mình.
Phàn Dực Á, mày không mạnh mẽ chút nào!
Ngửa đầu, nhìn trần bệnh viện trắng bóng.
Tức giận đến nỗi muốn phá hủy tất cả.
Phàn Dực Á, mày nhất định phải trở thành người đàn ông mạnh mẽ!
Nắm chặt tay, anh không chào cô, đi thẳng khỏi bệnh viện..
….
Ngôi nhà này, anh đã từng là hoàng tử cao quý sống ở đây.
Hiện giờ, anh thầm nghĩ đào thoát.
Ngồi trong phòng khách lạnh như băng, ánh mắt anh lạnh lẽo.
Một cuộc gọi nội tuyến, anh bắt cha mẹ đang nằm trong chăn vội xuống dưới!
“Bảo bối, sao trời còn chưa sáng mà con đã tới đây? Có đói bụng
không? Mẹ bảo người giúp việc làm bữa sáng cho con ngay.” Mẹ anh vừa
nhìn thấy anh đã vội vàng lấy lòng.
Anh nhìn mẹ mình, ánh mắt chưa từng lạnh lùng đến thế, mãi đến khi mẹ anh bị nhìn đến chột dạ, cúi đầu, “Bảo bối, tay con làm sao thế? Sao
lại bị thương?” Mẹ anh nâng tay anh lên, đau lòng nói, “Để mẹ gọi bác sĩ đến ngay!”
“Không cần đâu.” Anh lạnh lùng từ chối, “Con đến đây là muốn hỏi hai người vài câu thôi.”
Ánh mắt anh vẫn rất lạnh lẽo, cha anh đang ngồi trên sô pha, nghiêm giọng nói, “Nói đi!”
“Con sẽ kết hôn, hai người biết không?”
“Biết, chúng ta phản đối.” Cha anh không do dự đáp.
“Đây là cách các người phản đối à?” Anh cười lạnh, “Tìm người cưỡng bức cô ấy sao?”
Rõ ràng cha anh sửng sốt một chút, mẹ anh chột dạ né tránh ánh mắt của con trai và chồng.
“Con có thể hiểu được, con nói rõ ràng cho hai người! Cả đời Phàn Dực Á con chỉ thích Hạ Vũ Mạt! Các người làm gì cũng không thể thay đổi
được đâu!” Anh nói như chém đinh chặt sắt.
Cho dù cô thực sự bị người ta làm nhục, anh cũng sẽ không rời xa cô!
“Bảo bối, con điên rồi phải không? Nó là hồ ly tinh, cho con ăn bùa
mê thuốc lú gì?” Mẹ anh đau lòng nói, “Đứa con gái đó bị rất nhiều đại
gia ‘làm’ qua rồi, toàn thế giới này đều biết cô ta là kỹ nữ cao cấp,
dựa vào việc dạng chân mà kiếm tiền! Con có biết không hả? Ngay cả bạn
bè con đều biết cô ta từng bán thân! Bảo bối, cô ta sẽ khiến con trở
thành trò cười trong xã hội thượng lưu! Coi như là mẹ cầu xin con! Tìm
một cô gái đứng đắn xứng đôi với con đi!”
“Con và cô ấy đã lên giường rồi, cô ấy có lạc hồng.” Giữ nguyên biểu
lộ, anh giải thích. Bọn họ đều là cha mẹ đẻ của anh, anh không thể để
người nhà mình xem thường cô, “Mặc kệ có bao nhiêu tin đồn giả dối, con
cũng là người đàn ông duy nhất của cô ấy! Con chỉ tin cam giác của
mình.”
“Lạc hồng?” Ngay cả cha anh vốn nghiêm túc cũng lạnh lùng nhếch miệng, khinh thường, “Thật là ngu ngốc!”
“Bảo bối, con đừng mê muội nữa! Con cùng với những người khác mặc
cùng một cái quần lót thôi. Con bị con đàn bà kia lừa đấy!” Mẹ anh vuốt
vai anh, khuôn mặt cao quý khóc không thành tiếng, “Bảo bối của mẹ, sao con lại dễ bị người ta bắt nạt như vậy? Con đàn bà đê tiện kia nói dối
như thế mà con cũng tin sao?! Con điên rồi, thật sự điên rồi!”
Hai tay bên hông nắm chặt thành đấm, tức giận đến run lên.
Là vì thế này phải không? Cho nên đêm đó, dù cô đau đớn như thế cũng kiên trì nói mình không phải xử nữ sao?
Bởi vì cho dù nói cũng không có một người tin tưởng.
Hạ Vũ Mạt kiêu ngạo làm sao có thể thừa nhận anh là người đàn ông đầu tiên của cô!
“Đủ rồi!” Anh tức giận gắt lên, “Cho dù cô ấy là ‘rượu quốc danh hoa’ con cũng lấy! Đủ rõ ràng chưa? Đủ hiểu chưa?”
“Còn nữa! Đình chỉ hành vi dơ bẩn của các người lại đi! Nếu vợ con và đứa con trong bụng có chuyện gì không hay, Phàn gia cũng sẽ đoạn tử
tuyệt tôn, con nói là làm!” Anh đã dự định sẽ cứng rắn, muốn “buộc
ga-rô”!
Tính tình Phàn Dực Á cứng cỏi không phải ai cũng so sánh được, cha mẹ anh biết, anh tuyệt đối không nói đùa.
“Người phụ nữ kia mang thai à? Cho nên con mới kết hôn phải không?” Cha anh trầm giọng hỏi.
Anh đang muốn cãi lại, mẹ anh lại kích động thét lên, “Bảo bối, ngàn
vạn lần đừng bị lừa, trong bụng người phụ nữ kia nhất định là dã chủng
của người đàn ông khác!”
Mẹ anh không ngừng kêu lên, anh muốn nói rõ ràng tất cả mục đích của
mình, “Con đã đi ủy ban chuẩn bị rồi! Bốn ngày sau con và Hạ Vũ Mạt kết
hôn, tới hay không là tự do của hai người, cũng như vậy, kết hôn hay
không là tự do của bọn con!”Để ngừa đêm dài lắm mộng, mới mười ngày anh
đã chuẩn bị xong cho hôn lễ.
“Con cảm thấy cha mẹ sẽ để hôn lễ hoàn thành thuận lợi sao?” Cha anh tỏ vẻ chắc chắn, hỏi lại.
“Vậy thì cứ thử đi!” Phàn Dực Á cười lạnh, “Cha à, cha rất khinh
thường con rồi đấy! Phàn Dực Á con tốt xấu gì cũng quen biết đám nhị thế tổ, còn nhiều hơn cả bạn bè làm ăn của cha! Hơn nữa nghe nói đám nhị
thế tổ này đã kế thừa sự nghiệp gia đình rồi, dạo gần đây rất rảnh rỗi!
Bọn họ rất vui lòng ‘gây chuyện’, giúp con đối phó các người! Thử nhìn
xem, thế lực của mình cha lớn hay là của đám điên kia lớn!”
Cha mẹ anh nhất thời choáng váng, chưa bao giờ như lúc này, cảm thấy
đứa con bảo bối thật sự điên rồi, còn điên cuồng hơn cả kẻ điên.
Nó muốn tạo trò cười lớn nhất trong giới thượng lưu phải không?
Hơn nữa nó đều nói đúng, đám người thừa kế mới trong giới thượng lưu
cơ bản đều nhàn đến phát điên, có kẻ tạo trò chơi mới cho bọn họ, chắc
chắn họ sẽ vui mừng mà tham gia.
“Cho nên không cần cả ngày tối tăm mặt mũi để làm người ta tức cười
đâu! Chú ý hành động của hai người đi!” Phàn Dực Á lạnh lùng nói.
Ánh mắt cha anh nhìn con mình lộ ra tán thưởng.
Con ông cũng là một kẻ thủ đoạn!
Nhưng dù sao cũng còn quá non nớt.
“Phàn Dực Á, con thật sự định dựa vào sự che chở của bạn bè mãi sao?
Khi nào thì con mới thật sự trở thành một người mạnh mẽ đây?” Đứa con
này ông nhất định phải mang về!
“Yên tâm! Vì người phụ nữ của con, nhất định con sẽ trở nên mạnh mẽ!” Giọng nói của anh rất kiên quyết.
Sau đêm nay, anh không cần cuộc sống bình thường nữa! Anh muốn trở thành người đàn ông mạnh nhất, đi bảo vệ người mà anh yêu!
“Về nhà đi! Khiến mình trở nên mạnh mẽ cho cha xem!” Cha anh nói ra
mục đích của mình, “Chỉ cần con về nhà kế thừa sự nghiệp, cha sẽ gật đầu cho các con kết hôn! Hơn nữa cam đoan sẽ không động tới cô ta!”
Hít một hơi lạnh, mẹ anh không tin nổi nhìn chằm chằm chồng mình.
Anh không muốn về nhà!
Nhưng về nhà là con đường ngắn nhất để trở nên mạnh mẽ!
Anh không bao giờ muốn người mình yêu phải sống cuộc sống lo lắng đề phòng!
“Được!” Không chút do dự, anh đáp ứng kế thừa sự nghiệp.
Từ nay về sau, Phàn Dực Á bán mình cho gia tộc!
“Xin cha hãy hết lòng tuân thủ lời hứa của mình!”
“Có thể, nhưng hôn lễ của con sẽ không thể long trọng được.” Cha anh đưa ra yêu cầu.
“Chúng con cũng không định làm to.”
Anh và Mạt Mạt đã bàn sẵn, chỉ cần đơn giản một chút là được rồi.
“Người phụ nữ kia không được vào nhà chính!” Cha anh cười lạnh, nói ra yêu cầu thứ hai.
“Có thể!” Anh đáp ứng ngay lập tức.
Việc này có gì quan trọng chứ?
Anh vốn dĩ sẽ không để Mạt Mạt sống cùng cha mẹ như sói của mình!
“Để Tiểu Niệm về nhận tổ quy tông!” Một lòng nghĩ tới tương lai của Tiểu Niệm, anh đặt điều kiện với cha mẹ.
“Có thể! Nếu DNA chứng minh rằng đó đúng là con của Hoàn Vũ!” Cha anh thuận nước đẩy thuyền.
Người càng già thì càng muốn ôm cháu làm vui.
Tất cả hiệp nghị đã xong.
Chỉ có mẹ anh nhìn bóng lưng con trai xa dần, không cam lòng ồn ào, “Tôi không đồng ý!”
“Phản đối không có hiệu quả đâu.” Cha anh trừng mắt với vợ, “Tôi có
bảo bà làm những chuyện mờ ám quái gở như vậy không?” Từ sau chuyện về
con trai lớn, nói không tỉnh táo lại thì không phải, thật ra cũng có.
“Sao nào? Tôi sẽ nói với bảo bối, người phụ nữ kia cầm tiền để tiếp cận nó là được chứ gì?” Mẹ anh lo lắng hỏi.
“Sau đó nới với nó bà tăng giá từ hai triệu lên hai mươi triệu, cô ta cũng không chịu bỏ đi à?!” Cha anh cười lạnh, “Đừng làm gì nữa! Cứ chờ
mà xem! Một hôn lễ chẳng ra sao, đối với mặt với người chồng suốt ngày
bận rộn, hôn nhân như thế có thể duy trì bao lâu chứ!” Cãi nhau, phát
điên, không ngừng khóc, sau đó dần sinh bệnh…
Khi đàn ông phấn đấu vì sự nghiệp, phụ nữ thường bị xem nhẹ.
“Đừng quên mẹ của Hoàn Vũ chết như thế nào!”
Trầm cảm, tự sát mà chết.
Rất nhiều phu nhân nhà giàu đều không còn đường về.