Giường Đơn Hay Giường Đôi

Chương 12: Ngoại truyện 2: Triều Triều Mộ Mộ




Trên tấm bình phong đứng có Tử Triều, Tử Mộ, Mạc Bảo của ông cụ nhà họ Thi khảm trên hai bức tranh non nước, ấn triện bên cạnh đề tự là Lâm Bác học cách khắc.

An Vĩnh, Đức cần đưa con trai tới nhà họ Thi chơi, chúc mừng năm mới. Vừa ngồi xuống, Kỷ Cương đã kéo Tử Triều xuống lầu, hai cậu bé xấp xỉ tuổi nhaunên dễ bắt chuyện, tuy ít gặp nhưng không hề ngăn trở chúng si mê cùng một thứ. Người lớn cũng nuôngchiều chúng, chỉ cần không ầm ĩ vang trời là được.

Phổ Hoa pha trà đãi khách, hâm nóng hoa quả khôtheo mùa, đút cháo cho Tử Mộ. Tử Mộ đang dang hai tay đứng trong xe tập đi đòi Vĩnh Đạo bế, bi ba bô bônhững lời người lớn nghe không hiểu. Vĩnh Đạo cầmchuông lên trêu nó, căn phòng ngoài tiếng cười khanhkhách của cô bé chỉ còn lại âm thanh giòn giã của chuông.

Ngày tháng như vậy, năm trước An Vĩnh, Đức cần đãthấy, khi đó Phổ Hoa mang thai nên sức khỏe khôngtốt, không thấy Vĩnh Đạo vui như vậy. Bây giờ đứa trẻbình an sinh ra, Phổ Hoa cũng hồi phục, Vĩnh Đạo mớilộ rõ vẻ nhẹ nhõm, khoan khoái, nhưng giữa hai đầulông mày ít nhiều đã có dấu vết của sự lo lắng, theo thời gian hóa thành một nếp nhăn mờ nhạt.

“Không xuống xem à? Đừng chạy xa quá”. Ngồi xuống, Đức cần không yên tâm cậu con trai, muốnxuống xem, Phổ Hoa đưa con gái cho Vĩnh Đạo theo Đức Cần xuống lầu. Trước khi ra khỏi cửa, Vĩnh Đạo cầm áo khoác nhắc cô mặc vào.

“Không sao đâu”. Cô tuy nói vậy nhưng vẫn ngoanngoãn khoác lên.

Sinh đứa thứ hai xong, bệnh ho của Phổ Hoa càng ngày càng nghiêm trọng, gặp thời tiết biến đổi thường mệt mỏi, buồn ngủ, vừa tới mùa đông, Vĩnh Đạo thường chỉnh nhiệt độ vật lý thấp hơn chút, không tớinỗi quá nóng cũng không cần quá lạnh. Ra khỏi cửanhắc cô thêm áo, khi cần thiết phải mang khẩu trang.

Cô căn bản không khỏe, cũng may mấy năm nay tâmtrạng tốt nhiều.

An Vĩnh giúp khép hờ cửa, cùng Vĩnh Đạo trở lạiphòng khách ngồi nói chuyện.

“Gần đây vẫn ổn chứ?”.

“ừ, không tệ, chỉ bận thôi”. Vĩnh Đạo đỡ Tử Mộ lên đùi, lấy chiếc cúc con bé đang cắn trong miệng ra.

“Năm sau mình được điều đi Singapore”. An Vĩnh nói.

“Thế à? Trước đây không nghe cậu nhắc đến”.

“Ừ. Cũng vừa quyết định”. An Vĩnh bưng cốc trà uống từ từ. Bao năm đã qua, cậu ấy cũng đổi kính, thần sắc biến mất trên trán cũng nhạt đi, giống như hoàn toànhiểu thấu đáo, nhìn thoáng với cuộc sống.

“Đức Cần và con thì thế nào?”. Vĩnh Đạo hỏi.

“Trước tiên ở lại trong nước, xem có cơ hội không thì đưa qua”. An Vĩnh đặt cốc trà xuống, nghịch bình sữaTử Mộ vừa uống xong, “Còn cậu? vẫn chưa nghĩ tớiviệc ra ngoài phát triển à?”.

“Trước mắt không dự định gì!”. Vĩnh Đạo lắc đầu, ômcon gái lên đặt vào trong xe tập đi, “Công việc của cô ấy đều ở đây, con cũng còn nhỏ. Ra ngoài cũng là chuyện tùy vào duyên số sau này. Muốn đi, mình sẽmang theo họ, xem sau vậy, bây giờ như vậy rất tốtrồi, không muốn ra ngoài”.

An Vĩnh cười hiểu biết.

Bữa tối, Phổ Hoa và Đức cần cùng làm cơm, tay nghềcủa họ đều coi là tốt, có điều các món ăn sở trườngkhác nhau. Đơn giản xào vài món, Phổ Hoa bị đổi sangphòng khách ẵm con, An Vĩnh cũng ở đó, đang chơi đồ chơi bằng điện cùng Kỷ Cương và Tử Triều, họ khôngbiết nên nói chuyện thế nào, luôn thể hiện có chút bốirối, thế là chỉ coi như cả hai đều bận, ai cũng im lặng. Phải thay bỉm cho Tử Mộ, Tử Triều thấy em gái sắp bịbế đi, theo sau Phổ Hoa về phòng.

Kỷ Cương ôm đồ chơi bằng điện bước tới bên cạnh An Vĩnh, khá nghiêm túc hỏi bố: “Bố, vì sao con không cóem gái?”.

An Vĩnh xoa đầu con trai, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Anh và Đức cần chưa từng nghĩ sẽ có thêmmột đứa nữa, tuy điều kiện của họ còn phù hợp hơn cả Vĩnh Đạo.

“Có em gái được không? Vậy đồ chơi của con khôngphải của mình con rồi!”. An Vĩnh nghiêm mặt hỏi con.

“Không sao ạ, em gái thú vị hơn đồ chơi!”. Kỷ Cươngkhông nói ra được nhiều lý do, rốt cuộc nó chỉ mớibảy, tám tuổi.

Trên bàn ăn, Kỷ Cương lại đem câu này hỏi Đức Cần, Đức Cần gắp thức ăn giữa chừng dừng lại, nhìn chồng, cuộc sống của họ bình thường đến mức không có bởi vì - cho nên, không phải quá hạnh phúc cũng không phải không hạnh phúc.

Phổ Hoa phá tan sự lưỡng lự của Đức cần, ôm con gáibước tới bên cạnh Kỷ Cương, giao Tử Mộ cho cậu bé,vỗ vỗ đầu cậu nói: “Cho con bế, Mộ Mộ cũng là em gái con”.

“Có thể bế về nhà không ạ?”. Kỷ Cương nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên có thể rồi!”. Tử Triều trả lời thay mẹ,nhưng lập tức bổ sung: “Mười phút sau phải đem vềtrả”.

Bốn người lớn bị câu nói này làm cho bật cười, Tử Triều không hiểu xảy ra chuyện gì, cũng toét miệng,cười khanh khách, không khí căn phòng rất vui vẻ, rất có không khí đón năm mới.

Đưa cả nhà An Vĩnh và Đức cần về, xuống dưới lầu Kỷ Cương còn bế Tử Mộ, lại bị Tử Triều đòi về.

Trở lại thu dọn phòng khách, Vĩnh Đạo rửa bát, từ bếp đi ra, muốn đưa Tử Triều về phòng làm bài. Phổ Hoa kéo chồng và con trai ngồi ở phòng khách, cũng đẩy cả chiếc xe nhỏ mà Tử Mộ đang ngủ qua.

“Làm gì vậy?” Vĩnh Đạo thấy cô về phòng tìm đồ, một lát sau đi ra đặt con trai lên đùi anh. Ngồi đối diện đặt một chồng sách, trên cùng bày một máy chụp ảnh kỹthuật số.

Cô chạy về bên anh, cũng bế Tử Mộ trong xe ra đưa cho anh, sau đó dựa lên người anh, khẽ nói: “Cười một cái nào”.

Vĩnh Đạo không kịp bày ra vẻ vui mừng thì đèn đã lóe sáng. Tử Mộ bị lắc thành ra tỉnh dậy khóc oa oa, Tử Triều học dáng vẻ người lớn bế em lên nựng, không ngừng độc thoại.

Phổ Hoa xắn mấy lớp cổ tay áo Vĩnh Đạo, ngậm viên thuốc ho anh đưa vào miệng, dặn dò: “Cái vừa nãy phải rửa ra một cái”.

“Cho bố à?”

“Vâng, treo trong phòng bố”.

“Được, đến lúc đó anh đi làm”. Anh cầm máy ảnh ra xem, bọn trẻ con rất xinh, cô cũng vậy, biểu hiện của anh có phần hơi thiếu tự nhiên, nhưng cũng gọi là tạm được.

Đặt con gái vào trong xe, dặn dò Tử Triều vào phòng đọc sách, anh đặt lại máy ảnh lên trên sách.

“Sao vậy?”. Phổ Hoa tìm chỉ trong giỏ kim chỉ, cầm bộ đồng phục trường của Tử Triều tìm hai chiếc cúc bị mất đơm lại, bị Vĩnh Đạo lấy đi đặt sang một bên.

“Chụp một cái nữa, hai chúng ta!”. Anh nghiêm túc lấy tiêu cự, ấn nút tự động chụp ảnh rồi trở lại ghếsofa.

“Đếm ngược mười lăm giây! Mười bốn! Mười ba...”.Anh vừa nói vừa giơ tay vuốt sợi tóc rối trước trán vềphía sau cho cô, dừng ở bên dái tai, khẽ vuốt.

Cô quên nhìn ống kính, cảm giác được nhiệt độ của dái tai, mơ màng ngẩng đầu.

“Hai mươi lăm năm rồi...”. Anh nói, đôi môi hé ra đóng lại trước mắt cô.

Cô có tất cả cảm xúc, xúc động, chua xót, vui vẻ, đaubuồn, hạnh phúc, cũng rất yên lòng.

Anh sắp bốn mươi rồi, hơn nửa đời người đã trải qua cùng cô. Họ còn có hai mươi năm nữa, tới khi đó, họ đã già, Tử Triều, Tử Mộ cũng đã lớn.

Kết thúc đếm ngược, ánh đèn trong chớp mắt lóe lên chiếu sáng cả gương mặt cô, chụp được giọt lệ rơi khỏikhóe mắt.

“Hai mươi lăm năm rồi...”. Cô lặp lại lời anh, qua làn nước mắt, cô cười với anh.

Một phần tư thế kỷ đã là duyên phận không cầu được,càng phải biết coi trọng.

Triều Triều Mộ Mộ, Triều Triều Mộ Mộ. [Triều Triều Mộ Mộ: Có nghĩa là sớm sớm tối tối.]