Giường Đôi Màu Tím

Chương 7




Khi tỉnh lại đầu đau như muốn vỡ tung, Nhan Cảnh mở mắt thì phát hiện mình đang bị người nào đó ôm chặt vào lòng, mùi sữa tắm thơm mát thoang thoảng trên người cậu ta. Hơi giật giật eo lại thấy toàn thân như muốn gãy rời, đau tái cả mặt, nhất là cái chỗ phía sau giật lên cảm giác đau đớn quen thuộc.

Không phải chứ?!

Thằng nhóc thật thà này dám thừa dịp anh uống say rồi chiếm tiện nghi của anh? Còn chiếm đủ từ trong ra ngoài?!

Mặt Nhan Cảnh sầm xuống, cau mày muốn lấy thân phận bề trên giáo huấn cậu ta một trận. Lời còn chưa kịp thốt, bỗng nhiên trong đầu lướt qua vài hình ảnh khó tả, mình toàn thân trần trụi nằm trong bồn tắm, vừa nói ‘Cậu cũng đến tắm đi’ vừa cười tủm tỉm ôm cậu ta không buông, mặt dày lột quần áo của cậu ta, còn chủ động nhào qua hôn cho mặt cậu ta đầy nước miếng…

Nhan Cảnh rùng mình, tức giận nghẹn ứ trong ngực suýt nữa thì làm mình nghẹn chết.

Có phải anh bị điên rồi không?! Điều này quả thực… Quả thực không thể tưởng tượng được! Chưa có ai nói với anh, khi anh uống say lại đói bụng ăn quàng như vậy, còn mặt dày đi quyến rũ người ta? Có phải vì trước đây lần nào uống say cũng không có ai bên cạnh cho nên mới không phát hiện ra tính tình anh thay đổi hoàn toàn sau khi say rượu…

Mặt Nhan Cảnh lúc đỏ lúc trắng, nửa ngày sau cũng không bật ra được chút thanh âm nào.

“A? Anh tỉnh rồi?” Ngược lại tâm tình của Nhung Tử rất tốt, khóe môi cong lên cực kỳ vô tội, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm như sắp đào ra cái hố trên mặt anh.

Nhan Cảnh bị nhìn đến mức da đầu giật giật, khẽ ho một tiếng rồi mới khàn giọng hỏi: “Đây là đâu vậy?”

“À, nhà tôi.” Nhung Tử trả lời thẳng, hơi dừng lại rồi mới giải thích, “Anh uống say, tôi hỏi anh ở đâu anh lại không nói rõ, tôi đành cõng anh đến chỗ tôi.”

Nghĩ tới cảnh bị cậu ta cõng đi sắc mặt Nhan Cảnh lại càng khó coi. Im lặng ngồi dậy, chậm rãi lia mắt khắp căn phòng nhưng trong lòng anh lại thấy sợ hãi. Trước đây anh qua đêm với người khác đều đến khách sạn, sau một đêm phong lưu thì mỗi người một ngả, chẳng ai cần lưu luyến. Anh chưa bao giờ dẫn người đến nhà mình, cũng sẽ không đến nhà người ta. Hôm nay lại bị thằng nhóc này cõng về nhà, còn ở phòng tắm của cậu ta như vậy, như vậy…

Nhan Cảnh nhức đầu day day thái dương.

Anh thậm chí không thể tin được, mình đã đến tuổi này lại có thể làm chuyện điên cuồng như thế.

Chỗ này chắc chắn là phòng ngủ của Nhung Tử, trong phòng chỉ có một chiếc giường cùng một bàn học, trên bàn đặt một chiếc máy tính bàn, bên cạnh còn có một laptop, một chồng CD để lộn xộn ở bên trên, gì mà Tiên Kiếm kỳ hiệp truyền, Hiên Viên kiếm, Ảo tưởng cuối cùng… các loại game đều đầy đủ. Bên cạnh còn để mấy cái túi nhựa rỗng, dường như là đồ ăn vặt thì phải.

Nhung Tử thấy anh đang đánh giá phòng của mình thì có hơi ngượng ngùng, cười nói: “Phòng ngủ của tôi có hơi lộn xộn, anh đừng để ý.” Nói xong đứng dậy, quấn tạm khăn quanh hông rồi nhanh chóng vơ đống CD kia ném vào ngăn kéo, mớ túi khoai tây chiên thì vo thành cục ném vào thùng rác, sau đó quay lại nhìn anh, gãi đầu cười ngượng.

Nhan Cảnh cảm thấy đầu lại bắt đầu đau. Động tác này của cậu ta, cũng ngu đần y như chàng thanh niên lần đầu dẫn bạn gái về nhà…

Giữa mình và bạn nhỏ Nhung Tử này hiển nhiên có sự khác nhau, lúc trước mắt bị mù hay sao lại muốn bắt con mồi thế này, kết quả bị con mồi ăn một lần rồi lại ăn tiếp. Lần đầu thì vì ánh mắt vô tội của cậu ta mà mềm lòng, sau đó đau eo mấy ngày chẳng đi thẳng được. Lần thứ hai lại úp người trên lưng cậu ta ngủ, sau đó để mặc cậu ta kéo về nhà ăn bằng sạch… Thật là mất cả chì lẫn chài, một lần lỡ bước thành hận thiên thu.

Chẳng lẽ, trong tiềm thức mình, hệ số phòng bị với Nhung Tử nhỏ lại là 0 sao?

Nhan Cảnh đột nhiên có dự cảm không ổn.

Người như Nhung Tử dường như là khắc tinh của anh. Những người bình thường anh tiếp xúc, ví dụ như Âu Dương Sóc, Bạch Thiếu Bác, thậm chí cả chị gái anh Nhan Như, bọn họ đều có tâm cơ nguy hiểm. Anh cũng quen đọ sức với những người đó, mỗi lời nói ra đều phải vòng vo ba đường bảy ngõ.

Nhưng hôm nay, gặp kiểu người thẳng tính nghĩ gì đều viết lên mặt như Nhung Tử thì anh lại thấy bối rối. Giống như mỗi ngày đều phải đoán ý với người, bây giờ có người viết đáp án ngay trên mặt không cần đoán, ngược lại anh thấy không quen. Có đôi khi nhìn vào mắt Nhung Tử, thậm chí sẽ có loại cảm giác tội lỗi kỳ lạ.

– Vốn dĩ không phải người cùng thế giới, không nên có bất kỳ liên quan gì với cậu ta nữa.

Nhan Cảnh thầm hạ quyết tâm, lập tức đứng dậy mặc quần áo, lại lần nữa chạy mất dép.

Nhung Tử đột nhiên giữ tay anh lại, khẽ nói: “Đã muộn rồi, đêm nay ngủ ở đây đi, tôi đã đổi ga giường rồi.” Thấy mặt Nhan Cảnh sầm xuống, Nhung Tử lại bổ sung, “Nếu anh ngại chật, tôi ra phòng khách ngủ trên sô pha…”

“Tôi còn có việc.” Nhan Cảnh lạnh nhạt ngắt lời cậu, giọng nói lạnh lùng, “Tám giờ sáng mai lên máy bay, đến nơi khác làm việc.”

“Đi công tác?” Nhung Tử kinh ngạc, nhớ tới cảnh trong phòng tắm trên mặt lại có vẻ tự trách, “Tôi không biết anh phải đi công tác, bằng không sẽ không…”

Nhan Cảnh dùng mắt ngăn cậu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không sao, bây giờ tôi về sắp xếp hành lý, còn kịp.”

Nhung Tử vội vàng cầm quần áo giúp anh, mình cũng nhanh chóng mặc quần áo, “Tôi đưa anh đi.”

“Không cần, tôi đón xe về.”

“Bây giờ rất khó đón xe.” Nhung Tử rất cố chấp, “Tôi đưa anh đi.”

“..” Dưới sự bướng bỉnh kiên quyết của cậu ta, rốt cuộc Nhan Cảnh bất đắc dĩ bại trận, “Được rồi.”

***

Không ngờ Nhung Tử lại có xe của mình, tuy là loại xe gia dụng giá không đắt lắm, nhưng với tuổi của cậu ta mà tự mình mua xe cũng ít thấy. Hơn nữa, trên người cậu ta cũng không có cảm giác kiêu căng của đại thiếu gia có tiền, tính cách đơn thuần thẳng thắn, xem ra là đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình thường.

Thằng nhóc này cũng rất thần bí.

Nhan Cảnh thấy cậu ta thành thạo lái xe ra khỏi gara sau đó đỗ xịch bên cạnh mình, bước xuống xe, rất ra dáng quý ông mở cửa xe, mỉm cười: “Chúng ta đi thôi.”

Bị ánh mắt nghiêm túc của cậu ta nhìn run cả da đầu, Nhan Cảnh căng mặt gật đầu, quay người ngồi vào chỗ phó lái. Trong xe lại rất sạch sẽ, dường như sợ anh không thoải mái nên chỗ ngồi còn cố ý kê một chiếc nệm êm. Không ngờ tên này cũng rất biết chăm sóc.

Hai người sóng vai ngồi trong không gian kín, không ai nói gì. Đêm khuya nên lượng xe cộ trên đường rất ít, trong xe yên tĩnh cảm giác như nghe được tiếng tim đập của nhau, không khí xấu hổ làm người ta có hơi khó thở.

Một lát sau, Nhan Cảnh mở một khe nhỏ trên cửa sổ, khẽ ho một tiếng rồi mở miệng tìm chủ đề, “Hôm nay thế nào mà cậu cũng trùng hợp đến quán bar?”

Khuôn mặt Nhung Tử rất nghiêm túc: “Tôi có hơi nhớ anh, bèn đến đó chờ anh.”

“…” Khóe miệng Nhan Cảnh run rẩy một chập.

Nhung Tử nói tiếp: “Vốn chỉ đi thử vận may, nghĩ có lẽ sẽ gặp lại anh. Đợi hơn một tuần cuối cùng anh cũng đến.” Nói đến đây còn như rất vui vẻ, quay đầu nhìn Nhan Cảnh mỉm cười thật tươi.

Nhan Cảnh bị câu nói như lời thổ lộ này khiến lạnh sống lưng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu bao nhiêu tuổi?”

Hai người đến chuyện thân mật cũng đã làm mà giờ lại hỏi vấn đề này, da mặt dày như Nhan Cảnh cũng không khỏi hơi xấu hổ. Sau khi hỏi xong mới khụ một tiếng che đậy, thay giọng điệu trêu chọc: “Còn trẻ như vậy, có nhà có xe cũng không dễ dàng.”

Nhung Tử cười cười, trả lời trung thực: “Nhà là thuê của người ta, xe thì tự mình tiết kiệm tiền mua, xe này không đắt.”

“À…” Nhan Cảnh mỉm cười, “Làm việc mấy năm rồi? Một mình tiết kiệm đủ tiền mua xe cũng rất cực khổ.”

“Tôi vẫn còn đến trường.”

“…” Nhan Cảnh suýt nữa sặc không khí.

Trời ạ, đến trường?! Cậu ta còn là một học sinh?! Mình là người làm sự nghiệp cao cả, thế mà lại cùng một học sinh…

“Sắp tốt nghiệp, khai giảng thì lên năm 4 đại học.” Dường như không muốn đối phương xem nhẹ mình, Nhung Tử vội vàng giải thích, “Tôi đã sớm thành niên rồi.”

“À…” Nhan Cảnh vuốt mũi, không dám đánh giá hai chữ ‘trưởng thành’, huống chi, cậu ta chính thức ‘trưởng thành’ trên ý nghĩa, hay là dùng cái eo đau một tuần của mình làm giá đây. Lại bắt đầu nghĩ đến chỗ xấu xa, Nhan Cảnh vội nói sang chuyện khác, “Cậu vẫn là sinh viên, lấy đâu ra nhiều tiền vậy mà mua xe?”

“Tôi học IT, làm thêm việc thiết kế trang web cho người ta, thỉnh thoảng cũng làm hacker.”

“…” Trong ngực Nhan Cảnh nghẹn một hơi, khóe miệng không nhịn được lại run rẩy một chập.

Còn làm hacker?! Thằng nhóc cậu sự tiềm năng!

Sợ trong miệng cậu ta lại tuôn ra mấy câu trả lời làm người ta đau đầu, Nhan Cảnh dứt khoát quay đi không hỏi nữa. Ra sức đón gió ngoài cửa sổ để mình tỉnh táo lại.

Trong xe lập tức có phần nặng nề, một lát sau Nhung Tử đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Tôi gọi anh thế nào bây giờ? Gọi Yan được không?”

Nhan Cảnh ngơ ngác, lúc ấy lừa cậu ta nói mình tên An Nham cơ mà, cậu ta lại bỏ qua họ trực tiếp gọi tên. Chưa từng có ai gọi anh là Yan, nghe Nhung Tử gọi vậy toàn thân lập tức nổi đầy da gà. (Nham trong An Nham, Nhan trong Nhan Cảnh đều có pinyin là Yán, đọc giống nhau)

Nhan Cảnh đen mặt, nghiêm túc nói: “Cậu nên gọi tôi là chú Nhan.”

Nhung Tử hiển nhiên không vui, không gọi chú Nhan mà trực tiếp hỏi: “Anh làm việc gì?”

“A, luật sư.” Nhan Cảnh bình thản nói dối.

“Ngày mai đi công tác là đi xử án?”

“Ừm, bản án lần này có hơi khó giải quyết. Án giết người hàng loạt, hung thủ rất giảo hoạt, mãi mới có chút manh mối, có khả năng phải điều tra lâu.”

“Bao lâu?”

“Ba tháng.”

Nhung Tử vẻ mặt buồn bã, cúi đầu không biết suy nghĩ gì, mãi đến khi xe chạy tới cư xá chỗ Nhan Cảnh cậu mới ngẩng đầu, mỉm cười khẽ nói: “Sáng mai còn phải ra sân bay, anh về nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ, gặp lại sau.”

Đưa mắt nhìn xe cậu ta đi xa, lúc này Nhan Cảnh mới giật giật khóe miệng xoay người lên lầu.

– gặp cái gì mà lại, tốt nhất không gặp nữa.

***

Sau khi trở về Nhan Cảnh đương nhiên nghỉ ngơi thật tốt, nằm sấp trên giường mình trong lòng rất là thoải mái. Giường của Nhung Tử quá cứng, chỉ trải mỗi cái chiếu làm anh ngủ bị đau lưng, hơn nữa tên kia lại rất thích ôm lấy mình, mỗi lần bị cậu ta ôm Nhan Cảnh lại cảm thấy toàn thân muốn rút gân.

Xem ra, khuya khoắt lựa chọn về nhà là quyết định cực chính xác.

Thoải mái đánh một giấc tới hừng sáng, lại lần nữa bị chuông điện thoại đánh thức.

Nhan Cảnh khó chịu mở mắt, nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ mới bảy giờ… Thật là muốn chết!

Vừa nhận điện thoại, bên tai chợt vang lên giọng nói quen thuộc khiến anh phát điên.

“Anh xuất phát chưa? Tôi muốn đến sân bay tiễn anh.”

Sao cậu ta lại có số di động của mình? Nhan Cảnh không kịp nghĩ nữa, đơ mặt đáp: “Không cần đâu, có bạn đến tiễn tôi rồi.”

Nhung Tử im lặng một thoáng mới thấp giọng nói: “Tôi đã ở sân bay rồi, chuyến bay của anh tám giờ, là đến Bắc Kinh à?”

“…” Thằng nhóc này thật thần tốc, đã đến sân bay rồi?! Làm hacker đúng là không đơn giản, xua đuổi thế nào cũng tìm được đường mò tới à?

Sau lưng Nhan Cảnh lạnh buốt, chợt nghe cậu ta nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi đang ở chỗ đăng ký thủ tục, tôi muốn gặp anh.” Giọng điệu cố chấp kia như tuyên bố chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nhan Cảnh im lặng thật lâu mới nói: “Chờ một lát, tôi tới tìm cậu.”

Cúp điện thoại liền vội vàng gọi cho Âu Dương Sóc, người đầu kia hiển nhiên chưa tỉnh ngủ, vừa gà gật vừa lười biếng nói: “A Cảnh cậu không bệnh chứ, mới sáng sớm…”

Nhan Cảnh cau mày nói: “Cậu có rảnh không? Lái xe đưa tôi đến sân bay.”

Âu Dương Sóc kinh ngạc: “Hả, cha cậu về rồi à? Cậu vội vàng đến sân bay như vậy làm gì?”

“… Còn phiền hơn cả cha tôi.”

***

Âu Dương Sóc ở rất gần đây, gọi hắn qua chỉ để gia tăng độ tin cậy cho câu nói ‘Bạn tiễn tôi đi công tác’ mà thôi. Nhan Cảnh đã nói dối thì muốn dối cho tròn, bằng không với cái tính quật cường lại cố chấp như ‘trâu đần’ này của Nhung Tử, không nhìn thấy người ở sân bay thì tuyệt đối không bỏ qua. Sáng sớm đi một chuyến máy bay, đổi lấy thời gian yên bình ngày sau, tuyệt đối có lợi.

Trong lòng Nhan Cảnh tính toán ổn thỏa, trên xe cũng sớm dặn Âu Dương Sóc. Hai người một đường như đua xe trên đường cao tốc đến sân bay, quả nhiên nhìn thấy Nhung Tử đang đứng một mình ở chỗ làm thủ tục, yên lặng cúi đầu, nhìn qua có vài phần cô độc.

Diễn viên Âu Dương Sóc này rất có trách nhiệm, trong tay còn làm như thật kéo một vali không, đến trước mặt cậu bắt chuyện, “Chào, hóa ra là Nhung Tử à.” Nói xong còn liếc Nhan Cảnh đầy thâm ý.

Nhung Tử ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười lễ phép: “Anh Âu Dương, chào anh.”

Ngươc lại Nhan Cảnh lại rất bình thản, liếc nhìn Nhung Tử lạnh nhạt nói: “Tôi sắp vào kiểm tra rồi, cậu về đi, sau này lại liên lạc.”

Nhung Tử nhìn chằm chằm vào anh, “Tôi có mấy lời, muốn một mình nói với anh.”

Trong lòng Nhan Cảnh có hơi mất kiên nhẫn, trên mặt lại vẫn nở nụ cười, “Nói ở đây đi. Âu Dương là bạn tốt nhất của tôi, cậu không cần để ý đến cậu ta.”

“À…” Nhung Tử im lặng một thoáng, hơi cúi đầu, sau lúc lâu mới thấp giọng nói: “Tôi thích anh.”

“…”

“…”

Nhan Cảnh cùng Âu Dương Sóc, lập tức biến thành hai pho tượng.

Suy nghĩ của tác giả: ha ha, cảm ơn mọi người đã cổ vũ, tôi đã hết sốt giờ vô cùng tinh thần. Tiểu Nhung Tử rất chân thành có phải không, chú Nhan rất cần ăn đòn có phải không! Muốn biết chuyện diễn ra thế nào, xin đợi hồi sau sẽ rõ.